Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2124: Ứng tuyển trưởng lão?

Diệp Thiên Dật dù sao cũng là người đã thấy qua nhiều cảnh tượng hoành tráng, ngoại trừ những tông môn rất đỉnh cấp của Thần Vực thì chưa thấy qua, còn lại Diệp Thiên Dật đều đã thấy rồi!
Vạn Độc tông này, ở đây tương đương với thế lực Đế cấp, nhưng vừa nhìn, Diệp Thiên Dật thấy được hẳn có 36 ngọn núi, mỗi một ngọn núi cao vút trong mây, vô cùng cao lớn.
Quy mô vô cùng khoa trương.
Dưới chân ngọn núi chính, có mười mấy đệ tử đứng ở đó, nhìn thấy Diệp Thiên Dật và Tiểu Tử Nhi tới, bọn họ ngăn Diệp Thiên Dật lại.
“Đứng lại, nơi quan trọng của Vạn Độc tông, các hạ là người nào?”
Một tên ngăn Diệp Thiên Dật lại.
Những người khác cũng rất nhanh vây quanh lại.
Hí _ _ _
Bọn họ nhìn thấy Tiểu Tử Nhi, không biết thế nào, rõ ràng là một bé gái, nhưng làm sao có thể khơi dậy dục vọng của đàn ông chứ?
Trời ạ!
Điều này thật quá tội lỗi.
Nhưng, bất kỳ người đàn ông nào nhìn Diệp Thiên Dật ngay từ cái nhìn đầu tiên, dù sao cũng mang lòng thù địch.
Bởi vì Diệp Thiên Dật quá đẹp trai, quả thật đàn ông và phụ nữ không khác nhau, chỉ là phụ nữ không có khoa trương như vậy, nhìn thấy soái ca cũng khó chịu, nhất là một người đẹp trai như Diệp Thiên Dật vậy.
“Ta tới gia nhập Vạn Độc tông.”
Diệp Thiên Dật nói.
“Gia nhập Vạn Độc tông? Ngươi là tới tham gia sát hạch sao? Thật sự xin lỗi, năm nay sát hạch đệ tử đã kết thúc rồi, ngươi chỉ có thể đợi sang năm.”
Người đàn ông kia nói.
“Không, ta cũng không phải là muốn trở thành đệ tử của Vạn Độc tông, mà chính là muốn trở thành khách khanh của Vạn Độc tông hoặc là đạo sư, trưởng lão.”
“Đúng vậy!”
Tiểu Tử Nhi liên tục gật đầu.
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói.
“Phụt _ _ _ “
Nghe những lời của Diệp Thiên Dật, những người kia nhịn không được cười ra tiếng, thậm chí có người đang uống trà, trực tiếp phun ra ngoài.
“Ha ha ha _ _ _ “
Sau đó bọn họ cười phá lên.
“Muốn làm trưởng lão của Vạn Độc tông ta? Ha ha ha ha! Ta cười chết mất, chết tiệt!
Ha ha ha ha _ _ _ “
Tiếng cười của bọn họ vang lên.
Chủ yếu là, bọn họ cười cũng không có vấn đề gì đặc biệt, bởi vì quả thật có chút khoa trương.
Vạn Độc tông cũng không phải tiểu tông môn, muốn trở thành sự tồn tại cấp bậc trưởng lão của Vạn Độc tông, vậy phải đạt đến trình độ gì?
Vạn Độc tông hiện tại, tổng cộng có mười ba vị trưởng lão, một vị cảnh giới thấp nhất cũng là Thái Cổ Thần Vương cảnh nhất giai! Mà cường giả Thái Cổ Thần Vương cảnh nhất giai ở Vạn Độc tông đâu đâu cũng có, vậy làm sao hắn có thể trở thành trưởng lão?
Bởi vì hắn đương nhiên có chỗ hơn người.
Vậy đừng nói đến những trưởng lão còn lại kia.
Hiện tại, một người đàn ông trong mắt bọn họ, cũng lớn như bọn họ, thậm chí có thể không lớn bằng bọn họ vậy mà lại nói... hắn đến để ứng tuyển làm trưởng lão của Vạn Độc tông?
Quả thật nói chuyện viển vông, hắn dựa vào cái gì chứ?
Diệp Thiên Dật cũng biết sẽ không thuận lợi, nhưng hắn cũng đã chuẩn bị kỹ càng rồi.
Hơn nữa con người chính là như thế, Diệp Thiên Dật nói mình đến ứng tuyển làm khách khanh, đạo sư hoặc là trưởng lão, bọn họ liền nói Diệp Thiên Dật đến ứng tuyển trưởng lão, nói thẳng ra cái lớn nhất!
Dù sao bọn họ không ngại làm lớn chuyện.
Tiểu Tử Nhi không hiểu vì sao bọn họ cười, nhưng nàng nghe ra được nụ cười này không phải là nụ cười có ý tốt, cho nên nhìn những người kia với ánh mắt thù địch.
“Ha ha ha, tiểu tử, lông ngươi mọc đủ chưa? Ngươi từ đâu tới? Vừa từ trong núi đi ra à? Ha ha ha _ _ _ Điều này quá khoa trương, ha ha ha, ngươi biết đây là nơi nào không?”
Có người cười đến mức nhịn không được lau nước mắt.
Ngay lúc này, có mấy người cùng đi tới.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Một người đàn ông dẫn đầu phía trước chau mày, chất vấn.
Nhìn ra được, đây hẳn là một mẫu người sư huynh nghiêm túc.
“Bái kiến Minh Duệ sư huynh.”
Nụ cười trên mặt mọi người lập tức biến mất, nhanh chóng hành lễ.
“Bái kiến ngũ sư tỷ.”
Bọn họ nhìn về phía một cô gái sau đó hành lễ.
“Xảy ra chuyện gì? Cười bất nhã trước mặt nhiều người như vậy, còn ra thể thống gì.”
Người đàn ông chau mày quát lớn.
“Bọn họ thích thì cười, còn không cho phép bọn họ cười hay sao?”
Cô gái mặc váy màu hồng phấn thản nhiên nói.
Xem ra có chút tư thế hiên ngang, nhưng cũng có chút lạnh nhạt cao quý, xem ra địa vị của nàng ở tông môn này không thấp, chủ yếu quả thật rất xinh đẹp.
“Sư muội, ngươi biết sư huynh không phải có ý này, hơn nữa, bọn họ ở là hộ vệ đứng ngay trước cửa của Vạn Độc tông, bất nhã như thế, bị người khác nhìn thấy chẳng phải là gây tổn hại cho thể diện của Vạn Độc tông sao?”
Quách Minh Duệ nhìn cô gái kia nói.
Nhìn ra được, hắn hình như có tình cảm với cô gái này.
Nàng quả thật rất xinh đẹp, có tình cảm là chuyện bình thường.
“Hồi bẩm Minh Duệ sư huynh, ngũ sư tỷ, là tiểu tử này nói năng lỗ mãng, không coi ai ra gì, chúng ta mới chế giễu.”
“Ồ?”
Lúc này anh mắt của bọn họ mới nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Thiên Dật, Quách Minh Duệ nhướng mày, còn cô gái kia là có chút ngạc nhiên trước vẻ đẹp đó, nhất là khi nàng nhìn thấy Tiểu Tử Nhi, trái tim của thiếu nữ kia trực tiếp bị kích động.
“Nói dối, đại ca ca không có không coi ai ra gì.”
Tiểu Tử Nhi giọng ngây ngô phản bác.
Trương Hữu Sơn sau đó chỉ Diệp Thiên Dật, nói:
“Một người trẻ tuổi như vậy, đến Vạn Độc tông ta to lớn như vậy để ứng tuyển chức vị trưởng lão, thử hỏi có coi Vạn Độc tông ta ra gì không chứ?”
“Ồ? Có việc này sao?”
Tam sư huynh Quách Minh Duệ nhíu mày bắt đầu cẩn thận quan sát Diệp Thiên Dật.
Đến Vạn Độc tông ứng tuyển chức vị trưởng lão sao?
Điều này quả thật là khoa trương.
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Thiên Nguyệt nhìn Diệp Thiên Dật.
Thật hay giả vậy?
Diệp Thiên Dật sau đó cười, nói: “Thứ nhất, ta chưa bao giờ có cái gì gọi là không coi ai ra gì, lời nói của ta cho tới bây giờ đều rất là bình thường, thái độ cũng không có không tốt, thứ hai, ta nói là đến ứng tuyển khách khanh, đạo sư hoặc là trưởng lão, cái nào có thể làm được, ta làm cái đó, chứ không phải trực tiếp nói ra tới ứng tuyển vị trí trưởng lão như vị huynh đài này nói.”
“Cho dù như thế, ngươi có tư cách gì tới làm khách khanh của Vạn Độc tông ta, làm đạo sư của chúng ta?”
Trương Hữu Sơn chỉ Diệp Thiên Dật hỏi.
“Có tư cách hay không không phải ngươi nói là được? Ngươi là cái thứ gì, ngươi có chức vị gì, có địa vị gì ở Vạn Độc tông này? Ngươi có tư cách hỏi ta? Hay là nói, ngươi có thể quyết định ta có thể trở thành đạo sư của Vạn Độc tông hay không? Nếu ngươi có thể, coi như ta không nói gì, nếu ngươi không thể, vậy có phải ngươi đã vượt quá giới hạn rồi không? Một người đệ tử vượt quá bổn phận của mình để làm việc, ta không tin Vạn Độc tông không quản.”
“Ngươi!!”
Trương Hữu Sơn tức giận chỉ Diệp Thiên Dật.
Quả thật không có thù hận gì, chỉ là khiến hắn bị mất mặt mà thôi, nhưng hiện tại, sự thù hận với hắn đã lên quá lớn rồi.
“Đủ rồi!”
Quách Minh Duệ ngắt lời Trương Hữu Sơn.
“Vị huynh đài này nói đúng, như thế nào đi nữa, Trương Hữu Sơn ngươi cũng chỉ là một đệ tử, ngươi có tư cách gì để từ chối? Bản thiếu cũng không có tư cách này!”
Trương Hữu Sơn vội vàng ôm quyền, nói: “Minh Duệ sư huynh minh giám, sư đệ chỉ là đang làm việc thuộc bổn phận, ngăn cản tất cả những người không cần thiết tiến vào Vạn Độc tông, mà hắn chính là người không cần thiết, sư đệ chỉ là ngăn cản hắn tiến vào, cũng không có ý đi quá giới hạn! Ta chỉ là một đệ tử bình thường, nào dám có suy nghĩ này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận