Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1993: Y Thất Nguyệt trúng chiêu

Tần Lạc Phong lộ ra vẻ khó hiểu.
“Cô Y Thất Nguyệt chính là chỗ sơ hở?”
Tần Lạc Phong khó hiểu hỏi.
“Không đúng, Tu vi của cô Y Thất Nguyệt có lẽ là rất cao, hơn nữa nàng đi theo bảo vệ bọn họ từng bước, nếu như vậy thì Y Thất Nguyện mới là khó đối phó nhất, sao có thể thành chỗ sơ hở được chứ?”
Tần Lạc Phong nói.
“Đừng quên ngươi đã nói cái gì, ngươi nói cô Y Thất Nguyệt ra ngoài để mua đồ.”
“Đúng rồi, cô Y Thất Nguyệt thường ra ngoài mua rất nhiều đồ ăn vặt, lương thực, rượu...”
Tần Lạc Phong nói đến đây đột nhiên nhận thức ra điều gì.
Hắn nhìn Ứng Vô Vấn nhỏ giọng nói: “Bên trong những thứ mang đi...”
Ứng Vô Vấn gật đầu: “Đúng vậy! Chúng ta động tay vào trong những thứ mà nàng ra ngoài mua, ngươi nói xem nàng có trúng chiêu không?”
“Chắc chắn có, thứ nhất nàng không thể nghĩ tới có người muốn ra tay, thứ hai nàng sẽ không ngờ tin tức về Minh Giới bị rò rỉ ra ngoài, quan trọng là Ứng thiếu, ngươi chắc chắn chứ? Tin tức này có rất nhiều người biết hay là...”
Ứng Vô Vấn đáp: “Ngươi yên tâm đi, không có nhiều người biết về Huyền Thiên Thánh Khí đâu, chắc cũng chỉ có vài người Viện trưởng biết thôi.”
“Vậy rốt cuộc ngươi làm sao mà biết được?”
Tần Lạc Phong không hiểu nổi.
“Nội bộ.”
Ứng Vô Vấn không muốn nói nhiều.
Bởi vì người kia nói cho hắn biết, trong đám người đi theo Diệp Thiên Dật có người của hắn.
Ứng Vô Vấn quyết định thử một lần.
“Được thôi.”
Tần Lạc Phong gật gật đầu.
“Chuyện này mong là chúng ta làm không có bất kỳ sơ hở nào, cho dù xảy ra chuyện, cũng không thể để người khác nghi ngờ chúng ta chứ đừng nói vạch trần chúng ta.”
Tần Lạc Phong gật đầu: “Việc này cần sự phối hợp ăn ý giữa chúng ta, từ lúc bắt đầu đánh thuốc cho đến đi tiến vào được Bát Viện Võ Thần, đoạn thời gian ấy chúng ta không được phép xuất hiện.”
“Ẩn thân! Điều này là cần thiết vì vẫn còn có camera!”
Ứng Vô Vấn nói.
“Vậy chúng ta... giết Diệp Thiên Dật kia sao?”
“Đều được! Giết hắn và làm hắn không thể quay trở về từ Minh Giới, không phải là tốt nhất sao?”
“Ha ha ha... được!”
Ở bên kia, Y Thất Nguyệt nhìn đám người đang nằm trên đất sau đó nhìn hồn đăng của bọn họ.
Đều rất sáng, không có ý bất ngờ cả.
“Cũng sắp hoàn thành rồi.”
Y Thất Nguyệt đếm ngày, vẫn còn một tuần nữa!
“Cũng không biết bọn họ ở trong đó như thế nào rồi, lấy được bao nhiêu.”
Y Thất Nguyệt ngồi xuống uống một ngụm rượu nhỏ, ăn đồ ăn.
Lúc này, hồn đăng của Ngô Nhất lập loè.
Y Thất Nguyệt nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt đẹp lấp lánh.
Sau đó nàng thúc dục lực lượng vào Dẫn Hồn Đăng.
Qua một lúc...
Một luồng sức mạnh tiến vào thân thể Ngô Nhất.
Lông mi Ngô Nhất khe khẽ động rồi sau đó mở mắt ra.
“Phù!..”
Ngô Nhất thở phào nhẹ nhõm.
“Đa tạ cô Y Thất Nguyệt.”
Hắn đứng lên sau đó nhanh chóng hành lễ với nàng.
“Linh hồn có gì bất trắc không?”
Y Thất Nguyệt lên tiếng hỏi.
Vừa rồi là Ngô Nhất dùng Ấn ký linh hồn, sau khi dùng Ấn ký linh hồn hắn có thể tự quay trở về mà những gì Y Thất Nguyệt cần làm là kéo hắn trở về!
Rõ ràng là Ngô Nhất gặp nguy hiểm ở Minh Giới, hắn lợi dụng Ấn ký linh hồn để biến mất ở đó.
Thật ra, xem như Y Thất Nguyên dùng Dẫn Hồn Đăng kéo một ngày đêm cũng không sao, ngược lại thật quá tốt khi Ngô Nhất rời đi đúng lúc gặp nguy hiểm.
“Không có, may mắn là có Ấn ký linh hồn của cô Y Thất Nguyệt.”
Ngô Nhất cảm kích nói.
Vẫn còn một tuần, nếu có thể chắc chắn phải ở lại lâu hơn, nhưng Ngô Nhất vì gặp nguy hiểm nên phải trở về.
“Không sao là được rồi, thăng cấp được bao nhiêu, cảm nhận một chút xem.”
Y Thất Nguyệt nói.
Ngô Nhất gật đầu sau đó cảm nhận một chút.
“So với trước kia linh hồn lực tăng lên ít nhất là gấp năm lần.”
“5 lần...”
Y Thất Nguyệt cân nhắc một chút: “Lần này đi không uổng công, có lẽ vẫn còn cơ duyên đấy.”
Ngô Nhất gật đầu.
“Được rồi! Ngươi đến phòng tu luyện tu luyện đi.”
Y Thất Nguyệt đã mở một phòng tu luyện trong tiểu thế giới cho hắn.
Trước khi tất cả mọi người quay trở lại, nàng sẽ không thể để những người đã ra ngoài được.
Nếu như để lộ ra ngoài thì hậu quả không thể nào lường trước được.
“Vâng.”
Sau đó Ngô Nhất bước vào trong.
“Những người khác vẫn đang thuận lợi.”
Y Thất Nguyệt gật gật đầu.
Cứ như vậy 6 ngày trôi qua...
Vào ngày cuối cùng của tháng, lần lượt Long Bảo Nhi, Y Nhân Tuyết, Lưu Ly Vũ, Tiêu Tích Linh, Gia Cát Văn, Mộc Vân đều trở về.
Bọn họ đều đến phòng tu luyện để bế quan tu luyện, linh hồn của họ đều được cải thiện và cần đi củng cố thêm.
Ánh mắt của Y Thất Nguyệt rơi trên người Diệp Thiên Dật rồi nhìn thời gian.
“Chỉ còn ngươi nữa thôi.”
Không có chuyện gì xảy ra bởi vì Hồn đăng của Diệp Thiên Dật vẫn còn sáng, chỉ là... đã hơn một tháng rồi mà vẫn chưa quay trở lại!
“Vẫn còn 13 tiếng nữa, mặc kệ như thế nào 12 tiếng 55 phút sau, dù ngươi làm gì, bổn tiên nữ cũng đem ngươi trở về, nếu không thì ngươi sẽ không thể thoát ra được nữa!”
Y Thất Nguyệt cân nhắc một chút.
Mà bên này...
Ứng Vô Vấn nhận được tin tức.
Ngồi bên cạnh hắn là Tần Lạc Phong.
“Những người khác đều trở lại rồi, toàn bộ đều đến phòng tu luyện bế quan tu luyện, duy chỉ có Diệp Thiên Dật là chưa trở lại, không ra tay sẽ không còn cơ hội nào nữa.”
Ứng Vô Vấn nói.
“Cô Y Thất Nguyệt đã đặt hàng bên ngoài chưa?”
“Vẫn chưa! Đợi đi! Vẫn còn mười mấy tiếng nữa, nàng nhất định sẽ đặt.”
Ứng Vô Vấn trầm mặc nói.
Hai tiếng sau...
Ứng Vô Vấn đứng lên.
“Cô Y Thất Nguyệt đã đặt hàng rồi.”
Tần Lạc Phong cũng lên tinh thần rồi.
“Ở đâu?”
“Nhà ăn Văn Hiên của Học viện Võ Thần.”
“Đi!”
...
Nửa tiếng sau, Y Thất Nguyệt ngâm nga một bài hát đang từ Bát viện Võ Thần đi ra cổng.
“Cô Y Thất Nguyệt, đồ của cô.”
Ông chủ giao hàng mỉm cười và đưa hai túi đồ to cho Y Thất Nguyệt.
“Cảm ơn.”
“Cô Y Thất Nguyệt, lần này không gọi rượu sao?”
Ông chủ giao hàng tuỳ tiện hỏi một câu.
“Có chút chuyện, vẫn là không nên uống rượu, cảm ơn nhé.”
Sau đó Y Thất Nguyệt ngâm nga bài hát rồi qua trở về không gian, lấy từng món ra, ngồi xuống ăn ngon lành.
Không có rượu uống, chỉ gọi hai chai coca lạnh.
Nàng luôn chú ý đến tình hình của Diệp Thiên Dật ở bên kia.
Vẫn còn 10 tiếng nữa, dù sao thì hắn chắc chắn có thể nhớ rõ thời gian!
Lẽ nào đã có chuyện gì xảy ra rồi sao.
Đợi chút! Lẽ nào tên tên nhóc này phải đợi đến giờ cuối cùng mới quay về sao.
Qua một lúc...
Y Thất Nguyệt ngồi ở đó đột nhiên...
Bịch - - -
Nàng gục đầu xuống bàn, thậm chí là không có bất kỳ thời gian phản ứng nào.
Nếu lúc đầu cảm thấy chóng mặt nàng còn có cách giải quyết, cảm giác này mạnh đến mức nàng không kịp phản ứng, trực tiếp ngất xỉu trên bàn.
Mà Ứng Vô Vấn cùng với Tần Lạc Phong cũng đã bắt đầu hành động rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận