Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 746: Mục đích không đơn giản

Phía sau Thiên Lâm Thần vương, là hai người tùy tùng của hắn, hai lão già tóc bạc trắng!
Về hai vị trưởng lão này, Diệp Thiên Dật cảm thấy họ tuyệt đối không hề thua kém vị Thiên Lâm thiên vương này, cảnh giới có lẽ là Tiên Vương cảnh, thậm chí cũng rất có thể là Thần Vương cảnh!
Ở phía sau là một người thanh niên trông có vẻ khá trẻ trung!
Thập Tam hoàng tử của Đế quốc Thiên Lâm là người theo đuổi Bắc Manh Manh!
Ánh mắt của Lâm An nhìn Bắc Manh Manh, Bắc Manh Manh này thật sự là xinh đẹp tuyệt trần, tuy rằng nàng không có khí chất bằng Hạ Ngữ Hàn, đương nhiên hắn cũng biết Hạ Ngữ Hán, nhưng chẳng qua chỉ là kém hơn một chút mà thôi, nàng là công chúa, khí chất không hề thua kém. Chỉ là nàng có chút nghịch ngợm, nhưng đây cũng là điều mà hắn thích ở nàng!
Cô gái này nhất định phải thuộc về hắn.
Ánh mắt của hắn lướt qua người của Diệp Thiên Dật, cảm giác của hắn giống hệt như lúc trước.
Đúng vậy, tất cả đều là do cái tên Diệp Thiên Dật chết tiệt này.
"Đây là phò mã sao?"
Lâm An liếc nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó đưa tay ra; “Lâm An, Thập Tam hoàng tử của Đế quốc Thiên Lâm, đây là phụ thân của ta, Thiên Lâm Thần vương, còn hai vị này là hai tiền bối của Đế quốc Thiên Lâm. "
Diệp Thiên Dật bắt tay: “Vinh hạnh, may mắn cho ta được diện kiến các vị tiền bối của Đế quốc Thiên Lâm."
"Vậy chúng ta vào trước đây."
Lâm An cười nói.
"Đợi đã."
Diệp Thiên Dật gọi giật bọn họ lại.
"Hả? Còn gì nữa?"
Lâm An cau mày.
Diệp Thiên Dật cười nói: "E rằng Thập Tam hoàng tử đã quên một vài thứ?"
"Cái gì?"
Diệp Thiên Dật xoa tay nói: "Quà cưới."
Bắc Manh Manh ngây người ra.
Định mệnh! Người này đang làm gì vậy?
Tặng quà chẳng qua chỉ là một hình thức. Làm sao Đế quốc Thiên Lâm lại có thể tặng quà họ được chứ? Bọn họ đã sớm biết Diệp Thiên Dật này không thể sống qua hôm nay rồi, hơn nữa họ cũng hiểu rõ ý của hoàng thất Đế quốc Bắc Đẩu, cho nên thực sự không cần thiết phải chuẩn bị quà, dù sao ngoài Bắc Manh Manh ra, những người biết chuyện bọn họ không tặng quà cũng chỉ có người của hoảng thất! Cho nên cũng không sao cả!
Hơn nữa, người này vậy mà còn đưa tay ra để đòi quà, thực sự.... coi Đế quốc Thiên Lâm bọn họ là trò đùa sao?
"Hahaha... đúng đúng đúng, quà cưới, tặng quà cưới! Ta gần như quên mất chuyện này."
Lâm An cười cười vỗ vào trán mình một cái, sau đó lấy ra một thanh kiếm, đặt vào tay Diệp Thiên Dật.
"Đây là linh khí Thiên giai, linh khí này không tồi, hi vọng phò mã sẽ thích! Bắc Manh Manh, vậy chúng ta vào trước đây!"
Bắc Manh Manh vội vàng hành lễ: "Các vị, mời!"
Sau đó bọn họ cùng nhau bước vào trong!
"Cha, tên Diệp Thiên Dật đó thật sự là một tên ngốc! Hắn chẳng có tí tinh ý gì cả, ngoài việc đẹp trai một chút cũng chẳng có điểm gì xuất sắc. Chúng ta có thể dùng biện pháp đơn giản nhất để giết hắn."
Lâm An kính cẩn nói với Thiên Lâm Thần vương.
"Ừm... Thiên sư, việc này giao cho ngươi."
"Vâng, thưa bệ hạ!"
Một ông già cung kính cúi đầu.
Ở bên kia, Bắc Manh Manh nhìn Diệp Thiên Dật.
"Này, ngươi ngốc à? Nếu người ta không muốn tặng thì thôi. Đây rõ ràng là kiếm của Lâm An, không... Thiên giai thì chắc không phải là là linh khí của hắn, kiếm của hắn ít nhất cũng phải là Thần giai hay thậm chí là Thánh giai, họ rõ ràng không chuẩn bị quà.”
Bắc Manh Manh thực sự nghĩ Diệp Thiên Dật rất thông minh, nhưng đôi khi lại cứ có cảm giác hắn trông giống như một tên ngớ ngẩn.
“Đây là thứ họ nên đưa, tại sao ta lại không nhận?” Diệp Thiên Dật nhún vai.
Đúng lúc này, một đôi nam nữ đi vào với chiếc mặt nạ che mặt, người phụ nữ đeo khăn che mặt, họ ăn mặc tương đối đơn giản. Nữ thì mặc một chiếc váy trắng, nam thì ăn mặc khá là giản dị với bộ quần áo trắng như đi dạo, cũng không quá xa xỉ.
Việc bắt gặp một người đàn ông đeo mặt nạ và một người phụ nữ đeo mặt nạ cũng không phải là chuyện lạ. Nhưng lại xuất hiện vào lúc này thì hơi lạ, nếu như đó là một võ giả nổi tiếng thì sao, nếu vậy thì sao?
Người đàn ông lấy ra một thứ giống như một túi văn kiện từ tay mình và đưa cho Diệp Thiên Dật, trong đó có món quà mà họ muốn tặng.
"Cám ơn hai vị, mời vào."
Sau đó họ gật đầu và bước vào.
"Cái gì vậy? "
Diệp Thiên Dật khá tò mò.
Thứ mọi người tặng thường là một tấm thẻ, nhân sâm, linh, hoặc một thứ linh khí nào đó, hay có thể là đưa cả một chiếc nhẫn không gian, và quà là những thứ nằm trong nhẫn không gian. Còn hai người này lại tặng một món quà nhìn qua giống như một cái bì thư.
"Thôi thôi! Không xem! Buổi tối về rồi xem sau, để sau đi!"
Bắc Manh Manh giành lấy đồ vật và đặt chúng vào nhẫn không gian!
Diệp Thiên Dật nhún vai.
...
Ở phía bên kia, cho dù là quảng trường trống bên ngoài hay đại sảnh lớn, đều có rất nhiều người, mọi người đang nói chuyện, kết bạn và làm quen với nhau!
Người ta nói rằng đám cưới là một cơ hội tuyệt vời để gặp gỡ bạn bè, điều này không hề sai.
Không khí đám cưới dường như vô cùng sôi động, hai người Diệp Thiên Dật và Bắc Manh Manh tiếp tục tiếp đãi các vị khách, hai nhân vật chính hôm nay lại trở thành những người vất vả nhất, còn những vị khách lại là những người sung sướng nhất.
"Hahaha..."
Bắc Hạo Nhiên ngồi trên ngai vàng của đế vương, liếc nhìn những người trong đại sảnh rồi đứng dậy: "Hôm nay là ngày vui của em gái ta. Cảm ơn mọi người đã đến tham dự. Ngoài ra, trong số những người tới hôm nay, có những vị đến từ Đế quốc Thiên Lâm, trong đó có bạn của cha ta, đế vương của Đế quốc Thiên Lâm, Thiên Lâm Thần vương, cường giả Thần Vương cảnh. Ta không ngờ ngươi cũng đến!"
Bắc Hạo Nhiên nâng ly và nhìn Thiên Lâm Thần vương đang ngồi trước mặt mình.
Hắn là đế vương, nhưng bây giờ lại là khách, nếu không, chỉ riêng về địa vị, vị thế của hắn cao hơn rất nhiều so với Bắc Hạo Nhiên!
Tất nhiên là mọi người đều nhìn thấy hắn.
Thiên Lâm Thần vương đứng dậy, bình thản nói: "Con trai ta đã thích Thất công chúa từ lâu, chỉ không may là có duyên nhưng không có phận, nhưng tình yêu của con trai ta đối với Thất công chúa của Đế quốc Bắc Đẩu vẫn không hề tiêu tan, cho dù có duyên nhưng không có phận, con trai ta vẫn hy vọng có thể chứng kiến ngày vui của Thất công chúa, con trai ta Lâm An hiếm khi nào thích một ai đó như vậy, hi vọng các vị vẫn tiếp tục ủng hộ con trai ta"
“Hahaha, chuyện tốt, chuyện tốt, nhưng dù sao đây cũng là sự lựa chọn của em gái ta, ta cũng không thể ép buộc, hơn nữa phò mã thực sự là một người rất tốt, Thập Tam hoàng tử nhất định sẽ tìm được một cô gái tốt hơn!” Bắc Hạo Nhiên mỉm cười nói.
"Cảm ơn lời khen của Bắc Đẩu đế vương!"
Lâm An đứng lên hành lễ.
Dù rất khó chịu, nhưng bọn họ là cùng một thuyền, hơn nữa Bắc Hạo Nhiên đã lên ngôi hoàng đế nên hắn đành phải chịu!
"Gia chủ, đế vương của Đế quốc Thiên Lâm đến tận nơi tham dự, Thập Tam hoàng tử đã ngưỡng mộ Thất công chúa từ lâu. Ta sợ rằng chuyến này bọn họ có mục đích không hề đơn giản. Lão tổ tông của chúng ta... có khi nào sẽ gặp rắc rối không?"
Một người đàn ông ngồi bên cạnh Vương Đại Hải cung kính hỏi.
"Sẽ! Nhất định sẽ! Chỉ là... Vị đế vương này là Thần Vương cảnh, cảnh giới của lão tổ tông có lẽ chưa đạt tới Thần Vương cảnh? Lần này có lẽ gặp phải phiền phức rồi! Hi vọng lão tổ tông có thể đối phó."
Vương Đại Hải cau mày nói.
Đám cưới của người ta, Thiên Lâm Đế quốc bọn họ từ xa xôi tới, lại nhiệt tình như vậy? E rằng không phải là đơn giản như vậy? Ở đây làm gì có ai không có dã tâm, trong lòng bọn họ rốt cuộc đang mưu tính cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận