Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1683: Chú là tốt nhất

Có sao nói vậy, trong lòng Mộc Linh Nhi, nàng thực sự nghĩ như vậy.
Từ lúc quen biết Diệp Thiên Dật đến giờ, nàng có giúp được gì cho Diệp Thiên Dật không?
Nàng thấy là không, cái gọi là canh chừng mấy người ở Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông, nàng cảm thấy căn bản không giúp được tý nào.
“Đồ ngốc.”
Diệp Thiên Dật châm điếu thuốc, ngồi ở đó nhìn Mộc Linh Nhi.
“Ngươi đã giúp đỡ ta lớn hơn, lớn hơn, lớn hơn rất nhiều so với muội tưởng tượng đấy.”
“Ồ......”
Mộc Linh Nhi ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Dật.
“Nhưng Linh Nhi chưa làm gì hết.”
“Khoan chưa nói ngươi có giúp đỡ ta hay không, cho dù ngươi không giúp được ta, thì ngươi vẫn là cô em gái nhỏ của ta, vậy ta nhất định sẽ giúp ngươi rồi, huống chi, sự giúp đỡ của ngươi với ta là không thể tưởng tượng được, có thể nói hành trình đi Tinh Thần Chi Hải này, những gì ta thu hoạch được còn to lớn hơn nhiều!”
Đúng vậy, Diệp Thiên Dật nói không sai.
Sinh Mệnh Chi Nhãn trong túi không gian vô hạn của Diệp Thiên Dật, mang lại cho Diệp Thiên Dật rất nhiều linh vật thiên địa đỉnh cấp, không thể tưởng tượng nổi!
Mặc dù không dùng được, nhưng nếu hắn muốn, thì làm sao để có thể lấy được nước sinh mệnh chứ?
“Hì hì...”
Bông hoa trên đầu Mộc Linh Nhi cũng đung đa đung đưa theo tiếng cười của nàng, có thể thấy nàng vô cùng vui vẻ vì những lời vừa rồi của Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật xoa đầu nàng, nói: “Vì thế, ngươi tuyệt đối đừng nghĩ như vậy.”
“Vâng ạ!”
Mộc Linh Nhi đứng dậy, sau đó hôn bẹp một cái lên mặt Diệp Thiên Dật.
“Ngươi xem ngươi kìa, hôn dính hết cả bột ớt trên mặt ta rồi.”
Mộc Linh Nhi lè lưỡi tinh nghịch rất đáng yêu.
“Đến Đế quốc Nguyệt Thần rồi, ta sẽ đưa ngươi đến chỗ Đoan Mộc Tiểu Tiểu trước, ngươi ở đó chơi với Tiểu Tiểu, còn ta đi tìm chị ngươi.”
“Ngươi phải đi tới nơi rất xa à? Linh Nhi muốn đi cùng ngươi.”
Diệp Thiên Dật nói: “Không đâu, ta ở gần đây thôi, còn cụ thể đi đâu, làm gì, ta cũng không biết, nếu đi chỗ xa, chắc chắn ta sẽ dẫn ngươi đi cùng, có điều, ngươi ở đấy cũng được, rất tôt đấy.”
“Vâng ạ.”
...
Trong căn biệt thự xinh đẹp...
Đoan Mộc Tiểu Tiểu nằm bò trên bàn ăn, khuôn mặt chán nản, tay phải ủ ê nghịch đũa.
Đoan Mộc Huyên trí thức, phóng khoáng, gợi cảm đang đeo cái tạp dề, lúc mang đồ ăn tới, nhìn dáng vẻ của Đoan Mộc Tiểu Tiểu, đặt đồ ăn lên bàn, rồi vỗ nhẹ lên đầu Đoan Mộc Tiểu Tiểu.
“Nhóc này, con đang nghĩ cái gì vậy?”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu nằm đó, cái tay vẫn đang nghịch đũa.
“Dì à, khi nào anh Thiên Dật mới quay lại chơi với Tiểu Tiểu đây.”
Đoan Mộc Huyên đặt cơm trước mặt Đoan Mộc Tiểu Tiểu, rồi ngồi trước mặt con bé, khẽ cười và nói: “Anh Thiên Dật của con là một võ giả thiên tài, là một người như thế sẽ có rất nhiều việc phải làm.”
“Nhưng dì cũng là một võ giả lợi hại mà, sao ngày nào dì cũng ở nhà được, còn anh Thiên Dật lại phải đi ra ngoài?”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu chớp mắt hỏi.
“Vì nam nhi chí ở bốn phương, còn dì lại muốn ở nhà chăm sóc Tiểu Tiểu, ăn cơm thôi.”
Đoan Mộc cầm đũa lên, nhìn bát cơm nhưng không ăn.
“Sao thế? Không hợp khẩu vị à?”
Đoan Mộc Huyên hỏi.
Đoan Mộc Tiểu Tiểu lắc đầu: “Không phải đâu, là con đang nhớ tới anh Thiên Dật thôi.”
Đoan Mộc Huyên không nhịn nổi cười.
“Con bé này, con nhớ hắn làm gì?”
“Muốn kết hôn với anh Thiên Dật.”
Giọng nói của Đoan Mộc Tiểu Tiểu lanh lảnh như tiếng chuông đồng.
Đoan Mộc Huyên: “...”
“Được được được, cưới thì cưới, nhưng trước tiên con phải lớn lên đã, đúng không? Còn nữa, con phải ngoan ngoãn tu luyện, phải tu luyện thật chăm chỉ, vì anh Thiên Dật của con là một võ giả thiên tài, nếu Tiểu Tiểu không nổi trội ở mặt này, thì sao xứng với anh Thiên Dật đây?”
Đoan Mộc Huyên hết lòng khuyên nhủ Đoan Mộc Tiểu Tiểu.
“Vâng vâng, Tiểu Tiểu nhất định sẽ cố gắng.”
Đôi mắt Đoan Mộc Tiểu Tiểu sáng lên đầy kiên nghị.
“Được rồi, ăn cơm đi.”
“Hì hì hì, dì...”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu đặt đũa xuống và chạy đến bên Đoan Mộc Huyên, nằm lên đùi nàng, rồi ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Huyên, lộ ra chiếc hổ đáng yêu.
“Con bé này, tuổi còn nhỏ, mà trong đầu đã có những suy nghĩ lệch lạc rồi, nói đi, lại có chuyện gì?”
Đoan Mộc Huyên đành chịu mà véo hai má con bé.
“Hì hì hì, dì có thể gọi video cho anh Thiên Dật được không? Tiểu Tiểu chỉ muốn nhìn, chỉ muốn nhìn anh Thiên Dật một cái thôi, rồi Tiểu Tiểu sẽ có nhiều sức lực để tu luyện.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu nũng nịu nói.
“Con ấy à.”
Đoan Mộc Huyên lắc đầu chịu thua, sau đó nói: “Trước tiên con hãy móc hết nho khô trong túi con ra đã.”
Con bé này, nói là chăm chỉ tu luyện, đang ở đó tu luyện, đột nhiên mắt lại khẽ ti hí, lén nhìn xem nàng đang đứng đâu, rồi âm thầm lấy nho khô cho vào miệng, đã bị Đoan Mộc Huyên phát hiện mấy lần.
“Dì...”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu làm nũng.
“Ăn trước đi đã, để xem hắn có thời gian không.”
Đoan Mộc Huyên gõ đầu con bé.
“Vâng vâng, dì là tốt nhất.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu bập bập môi nhìn Đoan Mộc Huyên, rồi vui vẻ chạy đến ăn cơm.
Sau đó, Đoan Mộc Huyên mở danh bạ ra, gửi tin nhắn cho Diệp Thiên Dật.
“Diệp công tử có bận lắm không?”
Đây là tin nàng gửi.
Dù sao cũng không thể trực tiếp gọi video hay voice chat đột ngột thế được.
Diệp Thiên Dật trả lời rất nhanh.
“Không, Đoan Mộc cô nương nhớ ta ư?”
Diệp Thiên Dật đáp.
Đoan Mộc Huyên không nhịn nổi cười, rồi trả lời lại: “Là Tiểu Tiểu nhớ ngươi.”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu chớp mắt nhìn Đoan Mộc Huyên.
“Tiểu Tiểu à, ngươi nói với con bé, ngày mai ta sẽ đến thăm nó.”
Đoan Mộc Huyên thấy tin nhắn của Diệp Thiên Dật cũng hơi bất ngờ.
Hắn cưng chiều Tiểu Tiểu vậy cơ à?
“Không cần, không cần, không cần phiền phức thế, Tiểu Tiểu muốn video call với ngươi, nếu ngươi đang bận thì thôi.”
“Không sao đâu, ta cũng nhớ Tiểu Tiểu rồi, tất nhiên là càng nhớ Đoan Mộc cô nương hơn.”
Đoan Mộc Huyên: “......”
Nàng không nhịn nổi cười.
Diệp Thiên Dật này......quả nhiên giống như lời đồn, dẻo miệng muốn chết, chẳng trách lại được nhiều cô gái yêu thích như vậy.
“Dì......”
Đoan Mộc Tiểu Tiểu gọi.
“Hả?”
Đoan Mộc Huyên ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Tiểu Tiểu.
“Không phải dì muốn cướp người đàn ông của Tiểu Tiểu chứ?”
Đoan Mộc Huyên:???
Câu nói của Đoan Mộc Tiểu Tiểu khiến nàng ngớ người.
Vấn đề là, đây là câu nói phát ra từ trong miệng một cô bé chỉ mới bảy tuổi.
“Sao con lại nói thế, nói lung tung gì vậy.”
“Dì cười tươi như vậy, nhất định là đúng rồi!”
Đoan Mộc Huyên nhất thời không biết nói gì.
Nàng có cười vui vẻ sao?
“Có điều, Tiểu Tiểu không để ý, so với những người theo đuổi dì, anh Thiên Dật còn tốt hơn nghìn lần, không không không, hơn vạn lần!”
Đoan Mộc Huyên: “......”
“Con ăn cơm của mình đi!”
Nàng lườm yêu Đoan Mộc Tiểu Tiểu một cái.
Đoan Mộc Tiểu Tiểu cúi đầu ăn cơm, sau đó lẩm bẩm: “Nếu như dì và anh Thiên Dật kết hôn, vậy thì anh Thiên Dật có thể ở đây mãi với Tiểu Tiểu rồi, đợi Tiểu Tiểu lớn sẽ kết hôn với anh Thiên Dật, hi hi.”
Con bé ngồi đó bắt đầu tính toán.
Đoan Mộc Huyên: “......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận