Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 917: Học viện Thánh Tâm Thiên

"Chị, sao rồi?"
Hàn Nhụy cười hì hì nói.
"Thế nào chẳng nhẽ ngươi không biết sao?"
Hàn Nhã Nhi hỏi.
"Ta tò mò nha, các ngươi nói cái gì thế?"
Hàn Nhụy cười hì hì nói.
Ứng Tiếu Thiên hành lễ một cái, nói: "Nữ hoàng bệ hạ vậy mà lại đi dạo với một người không quen biết, thật sự khiến thần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi."
Hàn Nhã Nhi nhìn Ứng Tiếu Thiên một chút, nói: "Không có gì không thể tưởng tượng được, bản tôn cũng là người."
"Nói cũng đúng."
"Chị à, nhưng mà hắn xấu quá à."
"Dịch dung." Hàn Nhã Nhi thản nhiên nói.
Hàn Nhụy bừng tỉnh đại ngộ!
"Hóa ra là dịch dung, thế chị dịch dung để xem hắn có phải là thật lòng hay không, chẳng lẽ hắn cũng thế??"
"Chắc vậy."
Hai chị em đóng kịch trước mặt Ứng Tiếu Thiên.
"Vậy hai người nói chuyện gì thế?"
"Nói về các sở thích của nhau, nhưng ta không quá quen, cho nên mới trở về sớm."
"Thì ra là thế..."
Hàn Nhụy hơi há ra miệng nhỏ.
"Ứng tướng quân đã điều tra rõ ràng mọi chuyện chưa?"
Hàn Nhã Nhi hỏi một tiếng.
"Vâng, ta đã đi một chuyến, lúc Tông chủ m Nguyệt tông đi Chúng Thần Chi Vực gặp Độc Hoàng, bị Độc Hoàng hạ độc, nhưng mà độc này chỉ có thể áp chế khiến tu vi nàng đình trệ, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, thần còn chưa đi vào bên trong, một đám y sư đã đi ra, nghe những gì bọn họ nói, thì có một người đã chữa khỏi cho Tông chủ m Nguyệt tông."
Hàn Nhã Nhi gật gật đầu.
"Ừm, vất vả cho ngươi rồi."
"Đây là trách nhiệm của thần, Nữ hoàng bệ hạ, người đàn ông kia..."
Hàn Nhã Nhi nhàn nhạt nói: "Ta và hắn cũng coi như hữu duyên, hắn hiểu rõ nội tâm bản tôn, bây giờ hẳn là bạn tốt đi."
"Bạn tốt..."
Ứng Tiếu Thiên nói: "Như vậy nói cách khác, thần vẫn còn cơ hội chứ?"
Hàn Nhã Nhi vẫn không nói những lời quá tuyệt tình.
Hàn Nhã Nhi trong lòng thở dài một hơi.
"Ứng tướng quân, đã nhiều năm như vậy, nếu ta có thể thích ngươi cũng đã sớm..."
Ứng Tiếu Thiên lắc đầu; "Cho nên ta vẫn còn cơ hội!"
"Ta rất thích hắn, nếu như có thể, có lẽ ta sẽ cùng hắn... Phát triển một chút."
"Vì sao?"
Ứng Tiếu Thiên không hiểu!
Hàn Nhã Nhi nói: "Ta hơi mệt, đi nghỉ trước đây, Ứng tướng quân cũng đi nghỉ ngơi sớm đi."
Lúc này Hàn Nhụy nhìn Ứng Tiếu Thiên nói: "Ứng đại ca, trái tim của phụ nữ là khó dò nhất, có thể chỉ cần một hành động, một câu nói, có thể khiến một cô gái cảm thấy rung động từ đó sinh ra tình cảm đặc thù, cũng chưa chắc chị sẽ đến với người kia, nhưng chắc chắn cơ hội của người kia lớn hơn ngươi rất rất nhiều."
Ứng Tiếu Thiên thở dài một hơi!
"Ta sẽ không từ bỏ!"
...
"Hắn nói gì?"
Trong phòng, Hàn Nhã Nhi nhàn nhạt hỏi.
"Hắn sẽ không từ bỏ."
Hàn Nhụy ăn kẹo mút ngồi ở chỗ đong đưa đôi chân.
Hàn Nhã Nhi rất bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Chị à, như thế vẫn không đủ, ngươi còn cần tiếp tục thêm mấy lần với người kia, như vậy, để Ứng đại ca nhìn thấy hắn đã không còn hi vọng nữa thì hắn mới từ bỏ được..."
Hàn Nhụy nói: "Tiếp xúc mấy lần nữa, thời gian cũng có thể lâu hơn một chút, sau đó không cần quá vội vã xác định quan hệ, chỉ cần để Ứng đại ca hết hi vọng, hắn hẳn là sẽ rời đi."
Hàn Nhã Nhi ray ray huyệt thái dương của mình.
Đau đầu!
Lại tiếp xúc cùng hắn?
Đời này nàng đều không muốn tiếp xúc cùng hắn thêm một lần nào nữa!
"Không đi."
Hàn Nhã Nhi cởi áo khoác ra.
"Cũng không thể không đi, nếu ngươi không đi thì Ứng đại ca cũng không đi, chẳng phải hoàn toàn thất bại sao? Đến lúc đó nếu ngươi lại tìm riêng lẻ vài người? Thì Ứng đại ca sẽ không tin nữa, làm sao ngươi lại có thể dễ dàng cảm thấy hứng thú với hai người đàn ông một cách nhanh chóng như thế được cơ chứ? Đúng không?"
Hàn Nhã Nhi; "..."
Hình như... Cũng có đạo lý.
"Có phải vì người kia sờ tay, ôm eo người cho nên ngươi khó chịu? ha ha —— "
Hàn Nhã Nhi lườm nàng một cái, sau đó Hàn Nhụy vội vàng rụt rụt cái đầu nhỏ.
"Sau này hãy nói đi, nhưng ta thật sự không thích người kia."
Đương nhiên Hàn Nhụy biết, nàng cũng không nghĩ tới người kia lại to gan như vậy! Lần đầu tiên gặp mặt đã cầm tay, ôm eo, quả thực là lưu manh! Thật lưu manh! Có phải trong mắt hắn, tất cả cô gái đều là phóng đãng thế hay không?
"Vậy thì chị vẫn phải nhờ hắn hỗ trợ."
Hàn Nhã Nhi nói: "Sau này hãy nói, ngày mai hắn hẳn là muốn đi học viện Thánh Tâm Thiên."
"Ồ? Hắn muốn đi học viện Thánh Tâm Thiên?"
"Ừm, ngươi xem đó mà làm, học viện có thể cho hắn vào, nhưng ngươi thay ta giáo huấn hắn một chút."
Hàn Nhụy chu chu môi một cái.
"Nhưng ngày mai hắn hẳn là không dịch dung, ta làm sao mà nhận ra được."
Hàn Nhã Nhi ném đồng hồ công năng cho nàng.
"Ngươi tự nói chuyện đi."
Sau đó nàng đi vào phòng tắm.
Hôm nay đúng là một ngày tồi tệ.
Lúc này Diệp Thiên Dật đang nằm trên giường của một cái khách sạn, đồng hồ công năng báo có tin nhắn, Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua.
“Có đó không?”
Diệp Thiên Dật sờ lên chóp mũi.
"Còn tìm ta? Bỏ mặc ta chạy đi bây giờ còn tìm ta?"
Diệp Thiên Dật cũng không phải người ngu, hắn có cảm giác cô gái kia tuyệt đối không đơn giản, khí chất kia đã nói lên tất cả, nhưng nàng đã bỏ mình lại, bây giờ còn tìm mình? Ngay lúc đó thái độ cũng không phải là quá tốt... Có chút kỳ quái!
Nàng là có mục đích! Đây là suy nghĩ của Diệp Thiên Dật! Cho nên, Diệp Thiên Dật tạm thời cũng lười trả lời tin nhắn của nàng!
Một đêm, Hàn Nhụy nhắn cho Diệp Thiên Dật hơn trăm tin nhắn, các loại hình động gì gì đó, Diệp Thiên Dật an tâm ngồi ở đó tu luyện, cũng chẳng thèm trả lời.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên Dật mở to mắt.
"Phù —— cảnh giới sau Thiên Đạo cảnh quả thật có chút khó tăng lên, còn không đến bốn tháng, cũng không biết ta có thể tăng lên tới trình độ nào, tối thiểu cũng phải đến Thần Đạo cảnh chứ nhỉ? Nếu không làm sao có thể giành được vị trí thứ nhất đây."
Diệp Thiên Dật nhìn thoáng qua đồng hồ công năng, sau đó quả quyết không để ý đến nữa.
Tô Mị Nhi cũng gửi tin nhắn cho hắn, nàng đã chuẩn bị bước vào Chúng Thần Chi Vực.
Diệp Thiên Dật vệ sinh cá nhân xong thì đi ra ngoài, đi về phía học viện Thánh Tâm Thiên!
"Đậu móe!? Đây chính là học viện Thánh Tâm Thiên sao?"
Diệp Thiên Dật há to miệng, giật mình nhìn về phía trước.
Học viện Thánh Tâm Thiên nay chiếm một diện tích cực cực kỳ rộng lớn, đây chỉ là một nguyên nhân, điều khiến Diệp Thiên Dật càng giật mình chính là, trên không trung, phía trên học viện Thánh Tâm Thiên vậy mà lơ lửng mấy hòn đảo cực lớn trên không trung!
Tại khu vực của tám đế quốc, Diệp Thiên Dật cũng đã thấy mấy cái học viện, nhưng cũng không có khoa trương như vậy! Hòn đảo lơ lửng giữa không trung vậy cũng là chỗ ở của đế vương, học viện này vậy mà nhiều như thế...
Sau đó Diệp Thiên Dật đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận