Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 717: Hoàng huynh, hắn là phò mã của ta. (3)

Diệp Thiên Dật trong mắt bọn họ coi như là phò mã, cũng chỉ có vậy thôi, nhưng nghi thức xã giao thì vẫn phải có, nhỡ đâu đến lúc đó tên phò mã này có thể có điểm nào đó có thể giúp đỡ được bọn họ thì sao?
Diệp Thiên Dật không tình nguyện chào hỏi nói chuyện với mấy người bọn họ.
Bắc Manh Manh đứng ở nơi đó, chun mũi khó chịu.
Hừ! Lần này cuối cùng hắn cũng không chạy được nữa rồi.
Hoàng huynh của nàng đều đã ở đây chứng kiến, như vậy còn có thể chạy?
Mặc dù nàng rất ghét vị hoàng huynh này! Nhưng dù sao nàng cũng không tranh quyền làm gì, nàng chỉ cần yên tâm làm công chúa là được rồi, vì vậy không có xung đột lợi ích với hoàng huynh!
Nhưng những vị hoàng huynh khác của nàng lại khác. Vì cạnh tranh vị trí đế vương này, đã có ba vị hoàng huynh chết rồi, nàng làm sao có thể không biết họ chết như thế nào chứ? Đây chính là hoàng thất.
“Thất công chúa.”
Hạ Ngữ Hàn tìm đến Bắc Manh Manh
“Chị Ngữ Hàn.”
Trước mặt Hạ Ngữ Hàn, hình như Bắc Manh Manh có thái độ rất ngoan ngoãn.
“Thất công chúa và anh Diệp chính là ở quen biết ở lần luận võ chiêu thân kia sao?”
Hạ Ngữ Hàn đang tìm mọi con đường, người có thể quen biết với Diệp Thiên Dật để tìm hiểu về hắn.
“Đúng vậy! Chỉ có mỗi cái mẽ đẹp trai thôi, bản công chúa cho hắn làm phò mã hắn còn dám không đồng ý, đáng giận!”
Bắc Manh Manh lộ ra hai cái răng nanh nhỏ.
Mặc dù nàng nhỏ hơn Hạ Ngữ Hàn hai tuổi, nhưng bởi vì nàng sinh ra tại hoàng thất, cho nên càng thêm đơn thuần một chút.
“Ừm, đến lúc đó ta có thể tìm Thất công chúa chơi không?”
Bắc Manh Manh nhìn Hạ Ngữ Hàn hỏi: “ Chị Ngữ Hàn, ngươi quen hắn sao? Có thể được chị Ngữ Hàn coi trọng như vậy, hắn nhất định không đơn giản, đúng không?”
“Ta cũng chỉ là hứng thú vì hắn khá đẹp trai mà thôi.”
Hạ Ngữ Hàn cười nhẹ nói.
“Xí, ta mới không tin đâu.”
Hạ Ngữ Hàn cười không nói gì.
Diệp Thiên Dật không dễ dàng gì từ trong đoàn người lao ra ngoài, cả người mồ hôi nhễ nhại, sau đó trừng mắt nhìn Bắc Manh Manh một cái rồi rời đi.
“Ngươi dám trừng ta!”
Bắc Manh Manh há miệng, cả người kinh ngạc!
Thật là to gan!
Nàng biến hắn từ một tên hạ nhân trở thành phò mã, hắn còn trừng mắt nhìn mình!
Aaaa!!
Diệp Thiên Dật nghiễm nhiên trở thành điểm chú ý nhất của tất cả mọi người, lắc người một cái đã trở thành phò mã, hơn nữa thái độ của Hạ Ngữ Hàn đối với hắn dường như còn rất đặc biệt! Mọi người đều đang thảo luận về hắn, hỏi thử hắn là ai, sau đó không có bất kỳ một ai biết!
Kỷ Điệp cười nhẹ đi về phía Diệp Thiên Dật.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua.
“Không phải chứ? Điệp phi cũng quen biết hắn?
“Trời ạ! Người này, rốt cuộc là ai? Phò mã, Điệp phi này vừa đến thành Bắc Đẩu Thiên cũng quen biết hắn, Hạ Ngữ Hàn xem ra có quan hệ không tệ với hắn, lẽ nào hắn là một đại lão ẩn giấu?
“Dường như chỉ có thể giải thích như vậy, nhưng mà, thành Bắc Đẩu Thiên, có đại lão ẩn giấu? Lẽ nào không phải người của thành Bắc Đẩu Thiên? Còn phải dịch dung che giấu thân phận của mình, chứng minh hắn rất có danh tiếng, lẽ nào chúng ta quen biết sao?”
“.....”
Mọi người đều đang dồn dập suy đoán.
“Chào phò mã.”
Kỷ Điệp đưa cho Diệp Thiên Dật ly rượu cười nói.
“Điệp phi nương nương, xin chào.”
Diệp Thiên Dật tiếp nhận ly rượu nói.
“Phò mã thật sự là lợi hại nha, vừa mới đến thành Bắc Đẩu Thiên đã làm quen được đến Hạ Ngữ Hàn, lại trở thành phò mã, thật sự lợi hại.”
Kỷ Điệp khóe miệng hơi nhếch lên một chút, cụng ly với Diệp Thiên Dật.
“Thật sự không phải vậy mà.”
“Với gương mặt này của phò mã, ờm... xác thực cũng không khó.”
“Thôi nha! Ngươi đừng có nói móc ta nữa.”
Diệp Thiên Dật lườm nàng một cái.
“Làm sao? Muốn lặng lẽ ẩn nấp lại phát hiện, không che giấu được hào quang chói lọi của bản thân phải không?”
Kỷ Điệp ghé sát vào tai Diệp Thiên Dật nói nhỏ một câu.
Một màn này khiến cho mọi người nhìn thấy, há hốc miệng!
Kia là Điệp phi nha! Điệp phi này sao nhìn qua có vẻ cũng có mỗi quan hệ rất tốt với hắn thế!
“Bệ hạ, ngài xem.”
Diệp Ngạo Vân nhìn thoáng qua Diệp Thiên Dật phía bên kia.
Bắc Hạo Nhiên nhìn thoáng qua, đôi mắt hơi nghi hoặc, sau đó liền trở lại bình thường.
“Ha ha ha, xem ra Điệp phi cũng quen biết tên nhóc kia, hắn là ai? Diệp gia chủ, lúc trước có nghe nói hắn là thủ hạ của Diệp Vân, Diệp gia ngươi, bây giờ xem ra, không phải đơn giản như vậy nha.”
Bắc Hạo Nhiên nhấp một ngụm rượu nhàn nhạt nói.
“Chuyện này... Bệ hạ, nói thực thần căn bản cũng không biết, thậm chí thần còn không biết hắn xuất hiện bên cạnh Vân nhi từ lúc nào.” Diệp Ngạo Vân nói.
“Nếu có thể quen biết Manh Manh còn có Ngữ Hàn thậm chí cả Điệp phi nữa, chắc chắn người này không đơn giản!”
“Các nàng không phải nói, là vì dung mạo của hắn đẹp trai quá mức nên mới quen biết sao?”
“Manh Manh thì có khả năng, nhưng ngươi cảm thấy Ngữ Hàn có thể là một cô gái như vậy sao?”
“Cũng phải...”
Ánh mắt Diệp Thiên Dật nhìn về phía Điệp Phi.
“Bà chị à, ngươi đừng đùa nữa, đế vương đang ở trong đây đó, ngươi làm loạn như vậy, ta sẽ ngủm củ tỏi đó.”
Diệp Thiên Dật muốn khóc quá.
“Ta cũng sống trong cung, nếu như rảnh rỗi ngươi có thể đến phòng của ta chơi nha.”
Điệp phi nháy mắt với Diệp Thiên Dật rồi bước đi.
Diệp Thiên Dật: “ …”
Tin không?
Chắc chắn không tin! Những cô gái thế này rất dọa người! Ngươi hoàn toàn không thể phân biệt được lời nàng nói là thật hay giả!
“Các vị!”
Lúc này, Bắc Hạo Nhiên nói, sau đó mọi người liền im lặng.
“Ngày hôm nay, Điệp phi ở đây, Ngữ Hàn cũng ở đây, còn có cô Mộc và rất nhiều văn võ bá quan, cho nên phần tiếp theo đây… Điệp phi, nàng nói đi.”
Ánh mắt Bắc Hạo Nhiên nhìn về phía Kỷ Điệp.
Kỷ Điệp hơi thi lễ, nói: “Cảm tạ sự cổ vũ của các vị, từ nhỏ ta đã thích thơ từ, nghe đế vương nói lần này có rất nhiều người trong số những người đến tham dự bữa tiệc này có không ít người là nhà thơ nổi tiếng, cho nên hi vọng có thể được thưởng thức thơ ca của các vị ở đây, cũng làm cho Kỷ Điệp có thể thưởng thức một chút tài năng thơ ca của các vị.”
Nghe được lời nói của Kỷ Điệp, đôi mắt mọi người sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận