Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1216: Êm tai, nghe hay

Mọi người nhất thời xôn xao bàn tán.
Một số người bên phía Lạc Cơ muốn ra tay với Diệp Thiên Dật, muốn lấy được bảo vật trên người Diệp Thiên Dật. Những người không thích sự tồn tại của Diệp Thiên Dật nhưng không dám động tay, bây giờ nghe được tin này như bắt được vàng!
Dao Tịch cau mày.
Cậu Diệp là người tới từ hạ vị diện sao?
Thật lòng mà nói, nếu như ngươi không cân nhắc đến những cái khác, khi nghe thấy tin tức này sẽ cảm thấy được hắn rất mạnh.
Một người đến từ hạ vị diện lại có thể treo thiên tài của Chúng Thần Chi Vực lên mà đánh, sao có thể không phục được chứ.
Thế nhưng...
Hắn không có tự tin.
"Cậu Diệp, chắc ngươi không phải người từ hạ vị diện đâu đúng chứ? Nếu đúng thật vậy thì có hơi khoa trương rồi. Một người đến từ hạ vị diện mà lại đánh bại vô số thiên tài, quả thật khiến người ta kinh ngạc."
Lạc Cơ nhìn Diệp Thiên Dật nói.
Diệp Thiên Dật cười: "Cảm ơn tiền bối đã khen."
Nghe xong câu đó của Diệp Thiên Dật, ánh mắt một số người đột nhiên lóe lên.
Vậy tức là hắn tự nhận mình từ hạ vị diện rồi?
Điều này là sao??
"Cứ tiếp tục cố gắng, ngươi sẽ tiến xa hơn nữa trong tương lai!"
Lạc Cơ vỗ vỗ vai của Diệp Thiên Dật, trong lòng cười đến vui mừng.
Lăng Thiên nhăn mày.
Hắn đến từ hạ vị diện sao?
"Tất nhiên rồi, nhưng mà bây giờ ta còn vài chuyện cần phải làm."
Diệp Thiên Dật nói.
Đám đông biết được thân phận của Diệp Thiên Dật cũng không còn gì lo lắng nữa.
Cái người này cũng chỉ là một thằng ngốc không hơn không kém mà thôi.
Không gia nhập vào Đỉnh cấp tông môn, tự ý lựa chọn thành lập tông môn riêng... được, cũng có thể giải thích được là ngươi muốn dựa vào chính bản thân. Tuy nhiên, cái tên của tông môn mà ngươi lập ra có bao nhiêu ý nghĩa? Ai cho ngươi cái dũng khí đó? Lúc trước người khác không biết thì tưởng là bối cảnh cho hắn cái gan đó, với lại theo đuổi được Liễu Khuynh Ngữ cũng không phải nhờ vào bối cảnh "lớn mạnh", mà chỉ đơn giản là do đạo đức theo đuổi của cái nơi hạ vi diện bé nhỏ.
Bây giờ xem ra... ha ha ha... tên ngốc!
"Chuyện gì vậy?"
Có rất nhiều người nhìn Diệp Thiên Dật đầy nghi hoặc, nhưng hiện tại thì toàn bộ những ánh mắt ấy đều mang vẻ khinh thường! Thật sự chỉ có khinh thường mà thôi.
Cho dù y thuật của ngươi cao siêu đi nữa thì sao? Ngươi thì là cái thá gì chứ?
Diệp Thiên Dật đi về phía Diệp Thiên Thu, sau đó giơ tay lên.
Bốp--
m thanh của cú tát vang lên giữa địa điểm rộng lớn này...
Trong khoảnh khắc đó, xung quanh đều yên tĩnh lại.
Mọi người đều chết lặng.
Ực--
Họ thật không dám tưởng tượng và cũng không thể hiểu nổi.
Mẹ kiếp cái tên Diệp Thiên Dật này, hắn vừa dám tát một cú vào mặt Diệc Thiên Thu?
Không đúng, tại sao hắn lại làm vậy? Hay là... hắn vì sao dám làm như vậy?
"Này anh hai, anh lại muốn làm cái gì vậy?"
Liễu Thiển Thiển nhìn thấy cảnh này cũng đơ cả người.
Cái tên Diệp Thiên Dật này vẫn là Diệp Thiên Dật của trước kia. Nhưng mà, các nàng đều bị hắn làm tới mơ hồ.
Tần Vô Tâm cau mày.
Sẽ không cần nàng ra tay cứu người chứ?
Diệc Thiên Thu đứng đó che lấy một bên mặt mà kinh ngạc.
"Ngươi!!"
Rắc--
Hắn nghiến răng, tức giận siết chặt nắm tay.
"Thằng kia, ngươi có ý gì?"
Cha của Diệc Thiên Thu nổi nóng chỉ vào Diệp Thiên Dật.
"Tuổi tác của ta không cao, nhưng mà..."
Diệp Thiên Dật gõ gõ lên huy hiệu trước ngực hắn, nói rằng: "Ta là tông chủ, nói tới địa vị thì ta với các ngươi đều ngang nhau, tức là Dược Thần Tiên, là tông chủ của Dược Hoàng Tông. Ít ra trên địa vị thì chúng ta đều là tông chủ, còn ngươi..."
Sau đó Diệp Thiên Dật chỉ vào mặt Diệc Thiên Thu: "Ngươi chỉ là con trai của một tông chủ tông môn hay gia tộc nào đó thôi, xét về địa vị thì ta cao hơn ngươi. Cho nên, ngươi không phải nên gọi ta một tiếng Diệp tông chủ sao? Ngươi gọi ta là cậu Diệp khi ngươi chưa biết thân phận của ta? Được! Ta cho phép. Nhưng giờ ngươi đã biết rồi mà ngươi còn xưng hô ngang hàng với bổn tông chủ đây, ngươi có tư cách gì? Ngươi đang xem thường ai? Hửm? Có phải ngươi không để bổn tông chủ này vào mắt? Vậy để bổn tông chủ dạy lại ngươi. Cái thứ không biết lớn nhỏ như ngươi thì ta cũng không cần nể nang gì, để ta giúp ngươi phát triển trí nhớ! Còn có ngươi nữa!"
Diệp Thiên Dật chỉ tay về phía cha của Diệc Thiên Thu.
"Xin nhớ, tuy tuổi tác ta không cao, nhưng bây giờ trong trường hợp này, tại Chúng Thần Chi Vực này, chúng ta đều là tông chủ, địa vị ngang hàng. Ngươi mau bỏ cái móng tay chó của ngươi xuống cho ta! Ngươi có thể không phục, ngươi tới đánh tông môn của ta còn diệt cả tông môn của ta đây. Nhưng mà, nơi này chúng ta đều ngang nhau về vai vế! Cái loại mất dạy, con như thế nào thì cha như thế đấy!"
Đám người: ???
Ngươi nói đi, đám người này có thể không đứng hình được sao?
Bọn họ đều kinh ngạc.
Đây là sao??
Quá là ngông cuồng đi?!
Nhưng nếu như ngươi nghĩ kỹ, quả thật không thể bác bỏ được những gì hắn nói.
Cái người này giống thú hoang thật, có phải bị điên không vậy? Diệc gia không phải là tông môn mà là gia tộc, nhưng thế lực của gia tộc này ít ra cũng là Tiên Môn cấp. Thậm chí dù không thể đạt tới Hoàng Môn cấp thì Linh Môn của hắn cũng không thể so được.
Ngươi nói thử xem, ngươi chửi đánh con trai của người ta thì còn có thể hiểu được. Nhưng mà CMN ngươi còn mắng cả cha người ta nữa, đúng là trâu bò mà.
Tên Diệc Thiên Thu kia cứng họng không nói lên lời. Hắn tức giận, đang cực kỳ tức giận. Nhưng đồng thời hắn cũng phải giữ lý trí. Còn cha của Diệc Thiên Thu thì tức tới nghiến răng nghiến lợi:
"Hừ!"
Sau đó hắn tức giận thả tay xuống.
"Hình như vẫn chưa phục, vậy ngươi nói thử xem ta sai ở chỗ nào?"
Diệp Thiên Dật cười lạnh.
"Hừ!"
Sau đấy hai người kia nghẹn họng, đành im lặng đi ra chỗ khác.
Mà ấn tượng của những người khác về Diệp Thiên Dật cũng bởi vậy mà thay đổi.
Cái người này... thật giống một kẻ điên! Khốn nạn? Quá tàn nhẫn!
Đừng nói là hắn, cho dù là họ có địa vị cao hơn cả cha của Diệc Thiên Thu cũng không dám chỉ mũi họ mà chửi, chứ đừng nói đến động tay đánh người!
Thế mới nói, không có áp lực thì cả người đều nhẹ nhõm.
Nếu là người khác thì sẽ để ý đến thân phận này kia mà không dám nói hay làm gì thêm, chỉ có hắn là khác.
Cũng không biết nữa.
Dù sao họ biết thằng nhóc này xong đời là được! Chắc chắn tông môn của hắn sẽ xong đời! Ở trước mặt mọi người, xảy ra loại chuyện như vậy thì Diệc Thiên Thu bọn hắn không còn cách nào khác, bọn hắn không thể động tay khi người của Chúng Thần Minh còn ở đây. Nơi đây không phải chỗ cho phép động tay động chân, thế nhưng sau khi yến hội kết thúc thì sao?
"Diệp tông chủ, xin ngươi hãy tôn trọng quy tắc của yến hội!"
Một người lớn tuổi trong Chúng Thần Minh nói với Diệp Thiên Dật.
"Vâng, tiền bối!"
Sau đó Diệp Thiên Dật đột nhiên trở nên rất nghe lời.
Trương Hàm Nhã khẽ hé môi.
Cái tên Diệp Thiên Dật này...
Rốt cuộc hắn làm gì vậy?
Hắn từ hạ vi diện, cũng không có bối cảnh gì ghê gớm, ngươi nói thử xem cái sự tự tin của hắn là từ đâu mà có chứ... có thế nào cũng nói không thông.
"Nhưng mà còn sự hiện diện của Nữ hoàng thì Diệc gia không phải là điều đáng ngại, thế nhưng..."
Nàng nhìn một lượt những người thuộc thế lực Dược Hoàng tông.
Người muốn hắn biến mất không chỉ có mỗi một Diệc gia.
"Cha... ta phải giết hắn!"
Diệc Thiên Thun nghiến răng!
"Yên tâm, cái thể loại không biết sống chết như hắn, ta sẽ không để hắn tồn tại đâu!"
Dám ở trước mặt tất cả mọi người sỉ nhục hắn, không chừa cho hắn miếng mặt mũi nào! Đối với loại người như hắn thì không có gì quan trọng hơn mặt mũi được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận