Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1995: Diệp Thiên Dật không thể quay lại

Dẫn Hồn Đăng là Huyền Thiên Thánh Khí!
Họ không hiểu nhiều về thứ này!
Không chắc liệu nó có bị ảnh hưởng hay không!
Nhưng họ cầu mong là không có.
“Sẽ có đấy.”
Lưu Ly Vũ cau mày do dự.
“Hả? Chị Lưu Ly Vũ, có ảnh hưởng gì vậy?”
Long Bảo Nhi chớp đôi mắt to tròn lo lắng hỏi.
“Không biết, nhưng chắc chắn sẽ có ảnh hưởng, cần phải mời cô Y Thất Nguyệt đến xem.”
Sau đó Lưu Ly Vũ đi qua thăm dò một lần.
“Có lẽ là thuốc mê, nhưng hoàn toàn không phải loại thuốc mê thông thường.”
Rất rõ ràng, có thể khiến Y Thất Nguyệt trúng chiêu mà không hề có chút phản ứng nào.
“Có lẽ trong chúng ta có người giở trò!”
Ngô Nhất vội vàng nói.
Đúng, mọi người cũng đột nhiên nghĩ đến khả năng này.
“Có lẽ không phải đâu!”
Sau đó Gia Cát Văn nhìn đồ ăn trên bàn, nói: “Thuốc là được bỏ vào đống đồ ăn mà cô Y Thất Nguyệt gọi về đó, xác suất lớn là do người ngoài bỏ vào, cô Y Thất Nguyệt không hề phòng bị nên đã trúng chiêu, nếu không, dựa vào khả năng của nàng, làm sao có thể có người thuận lợi ra tay trước mặt được chứ? Hơn nữa.....”
Gia Cát Văn nhìn sang bên cạnh và nói: “Có camera đó, chúng ta có thể xem camera, có lẽ camera vẫn chưa bị hủy đâu.”
“Hừ! Đây là Võ Thần bát viện đó, ta đi xem sao!”
Hai người Y Nhân Tuyết và Lưu Ly Vũ cùng nhau rời đi.
“Mẹ kiếp!”
Ngô Nhất nhổ một bãi nước bọt.
“Nếu để ông đây biết ai có mưu đồ xấu với Diệp ca, ta sẽ liều mạng với hắn! Mộc Vân, ngươi đấu với ta không?”
Mộc Vân nhìn Diệp Thiên Dật nằm ở đó không nói câu nào.
“Lúc nào cô Y Thất Nguyệt tỉnh vậy?”
Tiêu Tích Linh nói một câu.
Gia Cát Văn lấy một loại hương đốt trước mặt Y Thất Nguyệt.
Sau đó hắn nói: “Chắc không lâu đâu, nhiều nhất là nửa tiếng nữa.”
“Ừm!”
Hiện tại họ cũng không biết tình huống gì đang xảy ra, ít nhất là hiện tại Diệp Thiên Dật vẫn không sao, nhưng họ không biết Dẫn Hồn Đăng rơi xuống có ảnh hưởng gì hay không.
Hoặc là có ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng lớn hay không.
Y Thất Nguyệt có cách gì hay không thì họ không biết, nhưng họ chỉ có thể trông chờ vào Y Thất Nguyệt.
Hiện tại Diệp Thiên Dật còn bao nhiêu thời gian, Y Thất Nguyệt có lẽ rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi!
Nếu khi tỉnh lại mà có cách thì không có vấn đề gì!
Một lát sau, Lưu Ly Vũ và Y Nhân Tuyết đi vào.
“Sao rồi?”
Họ vội vàng hỏi.
“Là ai làm? Nhìn thấy là ai chưa?”
Ngô Nhất xiết chặt tay nói.
Đây rõ ràng là nhắm vào Diệp Thiên Dật mà!
Nhưng cụ thể là ai, họ thật sự không đoán ra! Cũng có thể họ đoán ra, nhưng số lượng người quá đông.
Người muốn hãm hại Diệp Thiên Dật thực sự quá nhiều.
Y Nhân Tuyết khẽ lắc đầu: “Không biết nữa, hắn ẩn thân rồi, chỉ nhìn thấy một người phóng thích một luồng sức mạnh khiến Dẫn Hồn Đăng bị phân tán, sau đó thì không thấy gì nữa! Ta cảm thấy dường như là người bên ngoài vào.”
“Người ngoài vào sao? Họ làm sao biết được tình hình bên này chứ?”
“Hoặc là trong chúng ta có người tiết lộ, hoặc là bên ngoài có người tiết lộ, hoặc là việc này không quá bí mật.”
Gia Cát Văn nói.
“Nếu đã là việc cơ mật thì nó phải khá bí mật, vì không phải cô Y Thất Nguyệt nói qua rồi sao?”
Có người tiết lộ bí mật ư.....
Họ bắt đầu có sự ngờ vực lẫn nhau!
Ai tiết lộ bí mật này?
Kẻ tiết lộ bí mật ít nhất phải có quan hệ không tốt với Diệp Thiên Dật, người muốn Diệp Thiên Dật xảy ra chuyện!
Ở đây....
Ngô Nhất sao?
Mộc Vân?
Còn ai nữa nhỉ?
Gia Cát Văn sao?
Hay là Lưu Ly Vũ?
Tiêu Tích Linh?
Chắc không phải là Y Nhân Tuyết và Long Bảo Nhi đâu.
Nhưng đây chỉ là phỏng đoán mà thôi.
“Đợi cô Y Thất Nguyệt tỉnh lại rồi nói sau vậy, hiện tại quan trọng nhất là chuyện của Diệp Thiên Dật.”
Lưu Ly Vũ nói.
“Ừm, đúng vậy!”
Một lúc sau, Y Thất Nguyệt hơi cau mày, sau đó hơi ậm ừ một tiếng, hàng mi dài khẽ run run, rồi từ từ mở mắt.
“Sao vậy?”
Y Thất Nguyệt gõ nhẹ vào đầu, hồi ức có chút vụn vặn.
“Chị Y Thất Nguyệt, có người muốn hại anh Thiên Dật.”
Long Bảo Nhi lo lắng nói.
Y Thất Nguyệt mới đột nhiên ý thức được gì đó.
Nàng chầm chậm đứng lên, ánh mắt nhìn sang Diệp Thiên Dật và Dẫn Hồn Đăng dưới đất.
“Hỏng rồi hỏng rồi hỏng rồi!”
Y Thất Nguyệt lộ vẻ lo lắng.
“Hỏng rồi!”
Y Thất Nguyệt vội vã nhìn thời gian.
“Cô Y Thất Nguyệt, còn đủ thời gian.”
“Không kịp nữa rồi.”
Y Thất Nguyệt thầm thất vọng.
“Tiêu rồi.”
Nàng mệt mỏi ngồi xuống.
“Cái gì?”
Sau khi nghe Y Thất Nguyệt nói, họ đồng loạt lộ ra biểu cảm khó tin.
“Cô Y Thất Nguyệt, dùng Dẫn Hồn Đăng đưa Diệp Thiên Dật ra ngoài không được sao?”
Nàng cau mày khẽ lắc đầu: “Không được, nếu được thì các ngươi nghĩ bổn tiên nữ sao phải ở đây bảo vệ các ngươi để làm gì? Ta không chỉ bảo vệ thân thể của các ngươi, mà còn bảo vệ Dẫn Hồn Đăng nữa, một khi sức mạnh của Dẫn Hồn Đăng tiêu tan, là mất đi tác dụng dẫn hồn, cũng có nghĩa là con đường dẫn đến Minh Giới đã bị đóng lại, dùng lại Dẫn Hồn Đăng cũng chỉ là mở ra con đường mới mà thôi, chứ không thể mở ra con đường trước đó nữa.”
Họ đột nhiên cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Y Thất Nguyệt cau mày nhìn Diệp Thiên Dật.
Nàng rất hối hận!
Vì sao nàng không cẩn thận hơn một chút chứ!?
Những ngày tháng này, nàng không rời Võ Thần Bát Viện nửa bước, chỉ là đi ra cửa lấy chút đồ ăn mà thôi, nàng không ngờ có người lại to gan như vậy!
Quan trọng là, ngay cả khi người ngoài biết nàng đưa Diệp Thiên Dật vào Võ Thần Bát Viện tu luyện, vậy thì hắn làm sao biết được tình hình cụ thể của Dẫn Hồn Đăng chứ? Vì không biết nên họ sẽ không dám động tay vào!
Họ nhất định biết tình hình bên này nên mới đến!
Nội bộ có người nội gián! Hoặc nội bộ có người giở trò! Hoặc cũng có thể cấp cao của học viện Võ Thần có người tiết lộ bí mật!
Y Thất Nguyệt chắc chắn không ngờ đến!
Nói thật, Y Thất Nguyệt thật sự làm khá tốt, một tháng ở đây bảo vệ, nàng cùng lắm là chỉ đi lấy chút đồ ăn, hôm nay còn đặc biệt không uống rượu, thật sự rất cẩn thận.
Cái chính là nàng thực sự không nghĩ đến có người dám làm như vậy trong học viện Võ Thần.
“Theo chúng ta thấy, chắc là có ai đó ẩn thân tiến vào.”
Lưu Ly Vũ cũng lo lắng nói.
“Hiện tại điều này không quan trọng.”
Hiện tại điều này thực sự không quan trọng, vì không thay đổi được điều gì.
“Chị Thất Nguyệt, thật sự không còn cách nào đưa anh Thiên Dật quay lại sao?”
Đôi mắt to tròn của Long Bảo Nhi đỏ bừng lên.
“Ừ.”
Y Thất Nguyệt thở dài.
“Không có, thật sự hết cách rồi.”
Nàng vò đầu bứt tóc, rất nhanh mái tóc trở nên rối tung!
Thật khó chịu!
Đặc biệt là cảm thấy áy náy!
Cho dù có xảy ra chuyện gì, mọi chuyện đều do Y Thất Nguyệt nàng.
“Hu hu... không thể như thế, không thể như thế được.”
Long Bảo Nhi bỗng bật khóc, giọt nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Trời ơi.”
Y Thất Nguyệt ngồi xuống cúi đầu thở dài.
Thực sự không còn cách gì cả! Thực sự hết cách rồi!
Làm sao đây!
.........
Một bên khác.
“Hahaha, Ứng huynh.”
Tần Lạc Phong đi đến trước mặt Ứng Vô Vấn cười lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận