Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2134: Cười trên nỗi đau của người khác

Rất nhiều người đều không rõ nguyên do, bọn họ có vẻ như vẫn đang chờ đợi thứ gì đó.
Diệp Thiên Dật uống viên độc đan đó xong, hắn đã cảm thấy không thoải mái.
Kinh nghiệm của hắn đã nói cho hắn biết, viên độc đan này rất lợi hại, lợi hại đến mức khiến hắn có chút khó giải quyết!
Hắn vẫn chưa tập trung tra xét, cảm giác đại khái là gì, Diệp Thiên Dật cảm thấy loại độc này chắc là nằm trong năng lực giải độc của hắn, nhưng sợ ra loại độc này không phải dễ giải như vậy.
Ngoài ra, Diệp Thiên Dật còn cần xác định xem đây là loại độc gì.
“Loại độc lần này Tam trưởng lão của Vạn Độc Tông lấy ra có lẽ không hề tầm thường, việc này còn liên quan đến thể diện của hắn, lần này hắn sẽ lấy ra loại độc mạnh nhất đời hắn.”
Tô Ngữ Ninh do dự nhìn về hướng Diệp Thiên Dật ở nơi xa.
Kiếm tôn giả gật đầu: “Năm đó Thạch Dần Thành từng là một tên bụng dạ hẹp hòi, sau khi gia nhập Vạn Độc Tông cũng không hề thay đổi, loại độc này hắn có thể giải được, về cơ bản, hoàn toàn chứng thực được y thuật của hắn cao đến mức nào, tiểu thư, chúng ta có thể xem xét lôi kéo người này.”
Tô Ngữ Ninh gật đầu.
Nàng vốn dĩ vì muốn có chút liên hệ gì đó với Diệp Thiên Dật mới đến đây, có rất nhiều kiểu liên hệ, có thể là bạn, có thể là đồng minh, cũng có thể hơn thế!
Nhưng hiện tại, Tô Ngữ Ninh không muốn để lộ ra, lộ ra ngược lại có thể dọa hắn sợ mà chạy mất!
Người này không hề đơn giản, nên âm thầm điều tra.
Đợi sau đi khẳng định chắc chắn mới tìm cách làm quen với hắn.
Diệp Thiên Dật sắc mặt vốn từ hồng hào đã bắt chuyển thành màu đen tím.
Lúc trước còn hồng hào, giờ đã chuyển thành màu đen, lúc sau lại chuyển thành màu tím, sau đó lại hồng hào, nhìn có vẻ khá đáng sợ.
Thẩm Thiên Luyện khẽ lắc đầu.
Lúc này còn đang tra sét xem đây là loại độc gì thì đã muộn rồi, cho dù hắn có biết đây là loại độc gì, chắc hắn cũng không còn thời gian để luyện chế đan dược giải độc đâu.
Chắc chắn sẽ chết.
Thạch Dần Thành kia cười khẩy và nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Thứ đáng chết!
Không đụng chạm ai tự nhiên lại đụng phải Thạch Dần Thành hắn.
Thâm tâm Quách Minh Duệ cũng cười khẩy.
Hắn không biết viên độc đan này là gì, lợi hại bao nhiêu, nhưng hắn cũng rất rõ, với tính cách của Thạch Dần Thành, hắn chắc chắn phải khiến tên tiểu tử này chết mới được.
“Không phải hắn cũng hạ độc lên người Tam trưởng lão hay sao? Tam trưởng lão nhìn có vẻ là không có chuyện gì xảy ra.”
“Đây cũng xem là hạ độc sao? Sai một đứa trẻ tuỳ tiện chạm vào người Tam trưởng lão, ta đoán hắn cũng không muốn gây chuyện thị phi, hoặc là hắn cảm thấy độc hắn hạ chắc chắn sẽ không làm gì được Tam trưởng lão nên chỉ giả vờ một chút mà thôi.”
“Tuy nhiên, mọi người nhìn trạng thái hiện giờ của hắn xem, hình như hắn không xong rồi.”
“…..”
Mọi người đồng loạt nhìn về hướng Diệp Thiên Dật.
Đúng vậy, trạng thái của Diệp Thiên Dật lúc này vô cùng tệ.
Ngoài việc chỉ cần nhìn qua một lượt là có thể nhìn thấy tình trạng trúng độc hiện tại của Diệp Thiên Dật ra, còn nhìn thấy đôi mày hắn chau lại và thân thể khẽ run lên, điều này chứng minh việc chống lại độc tính của loại độc này khó khăn đến mức nào.
Hiện tại đã như vậy, đừng nói đến chuyện hắn có thể nghĩ ra cách giải độc.
Sau khi Tam trưởng lão Thạch Dần Thành nhìn thấy điều này, trong lòng hắn cười khẩy.
Diệp Thiên Dật mở to mắt, nhanh chóng lấy ra một viên đan dược rồi nuốt xuống.
Không có tác dụng gì, nhưng có vẻ là giải được một chút.
Tiêu rồi!
Sơ ý rồi.
Trong lòng Diệp Thiên Dật vẫn đang suy nghĩ.
Hắn đại khái biết được đây loại độc gì, từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua loại độc này thì cũng khó có thể tưởng tượng ra cách giải.
Diệp Thiên Dật hoàn toàn không nghĩ đến, người ở đây làm sao có thể lấy ra được loại độc này chứ?
Hắn xảy ra chuyện rồi.
Phụt - -
Một ngụm máu tươi từ miệng hắn phun ra.
“Đại ca ca!”
Tiểu Tử Nhi hoảng hốt, đôi mắt tròn to nhìn thấy cảnh tượng này trong chốc lát đỏ ngầu lên.
“Người xấu!”
Nàng cắn răng, nhìn chằm chằm Thạch Dần Thành, đùng đùng nổi giận.
“Đừng cử động.”
Diệp Thiên Dật thốt lên một tiếng.
“Đại ca ca.”
Sau khi nghe Diệp Thiên Dật nói, Tiểu Tử Nhi vội vàng lau nước mắt.
“Ta không sao.”
Diệp Thiên Dật phát ra những âm thanh yếu ớt.
Thậm chí hiện tại hắn không đứng dậy nổi, đừng nói là giải độc.
“Haha.”
Thạch Dần Thành lộ ra nụ cười u ám.
Đây chính là kết cục của ngươi.
Mặc dù hắn dùng một viên độc đan này lợi hại như vậy đưa cho một tên tiểu tử dùng, thiệt thòi cho Diệp Thiên Dật, nhưng không còn cách nào cả, vì thể diện và thanh danh của hắn trên đại lục, hắn chỉ có thể làm như vậy.
Dù sao cũng không bị bêu rếu là bắt nạt hậu bối, hắn kiểm tra người khác, người sát hạch lại là một người trẻ, năng lực không đủ, nên đã chết thảm trong cuộc trong khi tham gia sát hạch, đây cũng là chuyện bình thường, vì từ khi bắt đầu ta đã nhắc nhở hắn rồi.
Dù sao người đời cũng không biết hắn dùng loại độc nào.
“Tiểu tử, bây giờ ngươi có thể thử giải độc, nếu tình trạng trúng độc của ngươi nghiêm trọng hơn, ngươi cần thiên địa linh vật gì, bọn ta có thể lấy giúp ngươi, thậm chí có thể giúp ngươi luyện đan.”
Thạch Dần Thành làm bộ làm tịch nói.
Diệp Thiên Dật mở miệng, đôi môi khẽ động, nhưng không thể thốt lên lời.
Thậm chí hắn không thể phát ra một âm thanh nào.
Hiện tại, cách duy nhất để cứu bản thân là thẻ vô địch, nhưng Diệp Thiên Dật vẫn muốn thử nghiệm một chút, hắn đang áp chế độc, hắn bây giờ đang cố ép độc đến một nơi khác, nếu thành công thì có thể tiết kiệm được thẻ vô địch.
“Có vẻ ngươi không ổn rồi.”
Thạch Dần Thành thản nhiên nói.
Tô Ngữ Ninh khẽ bước.
“Tiểu thư, bỏ đi, loại độc này sợ rằng chúng ta cũng hết cách, thời gian cũng không còn nữa, chỉ có thể trông vào vận may của hắn mà thôi.”
Tô Ngữ Ninh khẽ gật đầu.
Diệp Thiên Dật đang ép độc, hắn đang cố gắng áp chế độc!
Mọi người đều đang nhìn Diệp Thiên Dật.
Thẩm Thiên Nguyệt siết chặt tay.
Nàng không biết tại sao, chỉ không muốn hắn xảy ra chuyện gì.
“Tam trưởng lão, ngài đưa hắn thuốc giải đi.”
Thẩm Thiên Nguyệt cầu cứu thay Diệp Thiên Dật.
“Hừ!”
Thạch Dần Thành hừ lạnh một tiếng.
“Mỗi một con người đều phải học cách trả giá cho những gì mình làm, lão phu cũng không phải thầy của tiểu tử này, không cần thiết phải dạy hắn những đạo lý này, để hắn mang theo kinh nghiệm đến kiếp sau, để kiếp sau trở thành một con người tốt hơn.”
Thực ra bản thân hắn cũng không có khả năng giải được loại độc này, nhưng hắn cần phải đưa cho người khác thứ hắn có và hắn có vẻ không đồng ý.
“Tam trưởng lão, chúng ta không cần thiết phải gây thù chuốc oán.”
Lúc này Thẩm Thiên Luyện bước lên phía trước, nói: “Thiên Nguyệt, lui xuống mau.”
“Ông nội.”
Sau đó Thẩm Thiên Luyện nhìn Diệp Thiên Dật, thản nhiên nói: “Trước đó ta đã từng nói, hắn cũng đồng ý rồi, chúng ta cũng không phải người tốt đi trừ gian diệt ác, không cần thiết phải làm chuyện này, được hay không phải dựa vào bản thân hắn, sống hay không cũng chỉ có thể dựa vào chính hắn.”
“Đúng….”
Thẩm Thiên Nguyệt cắn môi, vẫn là lùi về phía sau.
“Hừ.”
Trong lòng Quách Minh Duệ cười khẩy.
Sự kiêu ngạo của hắn trước đây đâu rồi? Cái vẻ không coi ai ra gì trước đây đâu rồi? Còn dám đến đây ứng tuyển chức trưởng lão sao? Ngươi tưởng ngươi là ai chứ?
Những đệ tự khác của Vạn Độc Tông đều lộ ra dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Phụt - -
Chính tại lúc này, Diệp Thiên Dật lại phun ra một ngụm máu, cơ thể hắn ngã xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận