Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 1343: Diệp Thiên Dật của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông

Diệp Thiên Dật quay đầu nhìn sang An Vũ Tinh và Hoa Thanh Hàn, trong lòng hắn liền cảm thấy phiền phức. Hắn biết ngay rằng các nàng sẽ tới đây mà.
“Anh bạn nhỏ, thật là ngại quá! Trước đây ta không nhận ra ngươi nên hộ giá chưa được tốt, mong ngươi tha thứ! ”
Lý Thiên Sư chắp tay trước mặt Diệp Thiên Dật.
Cho dù hắn phạm phải sai lầm nhưng nếu tên nhóc này chịu nói tốt vài câu giúp hắn thì sẽ không có vấn đề gì nữa đâu nhỉ?
“Hử?” Bây giờ đến lượt Diệp Thiên Dật sững sờ.
Lại chuyện gì nữa đây, người này là ai? Ông già này không phải người đã rời Vương gia từ trước sao, nhưng mà tại sao lại nói bản thân hộ giá chưa được tốt trước mặt hắn chứ không phải với người của Vương gia?
Cái gì mà hộ giá? Ai hộ giá? Hộ giá cho ai?
Người của Vương gia đã hoàn toàn sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này.
Người hộ giá..
Hắn đã thật sự đạt tới trình độ này rồi sao? Rốt cuộc hắn là ai? Tại sao lại có chuyện như vậy?
“Tiền bối à, chắc ngươi nhận lầm người rồi phải không?
"Ngươi có phải là Diệp Thiên Dật không?"
"Đúng thế, nhưng mà trênthế giới này có rất nhiều người tên là Diệp Thiên Dật. Nhất là từ khi Diệp Thiên Dật của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông thành danh thì càng có nhiều người đổi tên thành Diệp Thiên Dật, chắc không có gì đâu nhỉ?" Diệp Thiên Dật nói.
"Vậy anh bạn có phải là đội trưởng đội bảo vệ của Tập đoàn Vương Thị không?"
"Từng... là vậy."
"Vậy là không sai rồi!" Sau đó Lý Thiên Sư dời tâm mắt sang phí Vương Tạc.
"Vương gia, các ngươi có biết tội của mình hay chưa?"
Vương Hải lập tức quỳ xuống: "Lý Thiên Sư, đây là hiểu lầm! Toàn bộ đều là hiểu lầm thôi!"
"Ồ? Hiểu lầm ư? Các ngươi tưởng lão già này bị mù rồi phải không? Chuyện rành rành ra thế này mà ngươi dám bảo đây là hiểu lầm?"
Ánh mắt của Lý Thiên Sư ngưng tụ.
"Chuyện là thế này." Tên Vương Hải kia vội vã giải thích: "Ban đầu bọn ta không biết Diệp Thiên Dật là ai, càng không biết những chuyện liên quan tới hắn. Cho tới bây giờ thì ta mới hiểu rõ toàn bộ sự việc là như thế nào."
Sau đó hắn nói tiếp: "Là do mâu thuẫn giữa Vương Thiên và Diệp Thiên Dật, chuyện này trên dưới Vương gia ai cũng biết tới, thậm chí có rất nhiều công ty khác cũng biết nên đây không phải là bí mật gì cả. Trước đây Vương Tạc cũng từng nói qua với ngươi, hắn đã nghiêm túc dặn dò Vương Thiên không được cố chấp và phải lui một bước trong chuyện này, Vương Thiên cũng đồng ý rồi! Bọn ta tin tưởng Vương Thiên nên lúc Lý Thiên Sư tới đây hỏi thì bọn ta mới khẳng định không phải Vương gia làm. Đó là vì bọn ta tin rằng Vương Thiên sẽ không làm ra chuyện này, thế nhưng..."
Vương Hải thở ra một hơi dài: "Cho tới ban nãy, bọn ta mới biết thằng ranh Vương Thiên vậy mà dám giấu diếm chuyện này. Lúc nãy bọn ta cũng rất tức giận, ngươi thử nhìn Vương Thiên xem, nó cũng thành bộ dáng này rồi, nó cũng đã tự trả một cái giá thảm thiết cho hành động của mình!"
Lý Thiên Sư nhìn một cái.
"Những người khác đều không biết gì về chuyện này. Ta cứ tưởng rằng Vương gia gặp phải kẻ thù bên ngoài, vì không muốn để Lý Thiên Sư nhìn thấy trò cười này nên mới không rút lại kết giới. Thật sự ta rất khó xử, mong Lý Thiên Sư có thể thấu hiểu cho chuyện này."
Không thể không khen rằng Vương Hải khá thông minh! Hắn đổ toàn bộ tội lỗi lên người của Vương Thiên.
Cũng đúng thôi, đây là cách giải quyết tốt nhất. Ít ra làm vậy thì cũng chỉ có mình Vương Thiên phải hy sinh!
Lý Thiên Sư không phải tên ngốc, nhưng hắn cũng không có chứng cứ để bác bỏ những lời của Vương Hải.
"Chuyện lần này ta cũng có lỗi! Tới lúc đó, đích thân ta sẽ nhận tội với Nữ hoàng đệ hạ! Tối nay làm các vị phải xem một màn trò cười này rồi. Như vậy đi, cậu Diệp à, chuyện này là vấn đề của Vương gia nên những gì ngươi nói ta sẽ toàn bộ làm theo! Ta đảm bảo với ngươi!"
Vương Hải dùng ánh mắt cầu xin nhìn Diệp Thiên Dật nói.
Haiz!
Diệp Thiên Dật thở dài trong lòng, thật không dễ dàng!
Xoẹt!
Giây tiếp theo, một thanh kiếm bay ra từ trong tay Diệp Thiên Dật rồi trực tiếp chém lìa đầu của tên Vương Thiên đang hôn mê.
"Thiên Nhi!"
Tuy Vương Tạc biết trước được con trai của hắn không thể thoát được cái chết, nhưng hắn phải chính mắt nhìn thấy cảnh tượng đứa con mình chết ngay trước mặt... hắn vẫn rất đau lòng.
"Cứ vậy đi!"
Thật ra Diệp Thiên Dật định tuyệt tình hơn thế nhưng bây giờ...
Haiz, đành thôi vậy, cũng không quan trọng nữa. Dù sao Vương gia cũng không thể khiến sống gió nổi lên nữa rồi.
Vả lại, Vương gia giao hết mấy thứ Linh Khí cho hắn là được. Còn không thì hắn chỉ cần nói một câu là đã có thể quyết định sống chết của Vương gia.
Diệp Thiên Dật nói xong định quay người rời đi.
"Đợi đã, anh bạn Diệp!" Lý Thiên Sư gọi với một tiếng, sau đó hắn liếc mắt nhìn bọn người Vương gia một cái, nói: "Các ngươi tự mà lo liệu đi!"
Hắn nói xong vội đuổi theo Diệp Thiên Dật.
An Vũ Tinh trông thấy nhát kiếm lúc nãy của Diệp Thiên Dật, cặp mắt đẹp của nàng sáng lên.
Cao thủ! Hắn chính là cao thủ!
Quả thật hắn đã âm thầm che giấu rất kỹ. Không thể lẫn vào đâu được... đây chính là tu vi của Thần Vương Cảnh.
"Đó là Huyền Thiên Độc Khí, Yên Diệt Chi Vụ sao?"
An Vũ Tinh cảm thấy nàng không nhìn nhầm bởi vì Yên Diệt Chi Vụ mới trị được Vương gia. Đối mặt với nhiều cường giả như vậy, hắn không có cách nào khác ngoài sử dụng chiêu này.
"Quả nhiên hắn đã luôn che giấu."
Hoa Thanh Hàn nói một câu, đồng thời nàng cũng thở phào một hơi an tâm.
"Đi thôi." An Vũ Tinh nói xong đi theo Hoa Thanh Hàn đang chuẩn bị rời khỏi.
"Thanh Hàn." Vương Tạc gọi tên Hoa Thanh Hàn khiến bước chân của nàng tạm dừng. Nàng nói: "Ta có một chuyện cần nói."
Nàng nhìn về hướng bọn họ: "Từ nay về sau, ta sẽ rời khỏi Vương gia. Chuyện của công ty thì các ngươi cứ tìm người khác đi, ta phải đi tu luyện rồi. Có những chuyện ta đều biết rồi nên không cần nhắc nữa. Sau này đường ai nấy đi, cảm ơn."
Nói xong, Hoa Thanh Hàn cúi người một cái rồi rời đi.
"Nàng, nàng có thể tu luyện sao?"
Lúc nghe thấy Hoa Thanh Hàn nói vậy, Vương Tạc biết được hắn không còn mặt mũi nào đi tìm Hoa Thanh Hàn nữa. Với lại nàng đã quyết định như vậy thì hắn cung không còn cách nào làm thay đổi ý định của nàng.
"Haizzz..." Vương Hải thốt lên một tiếng than dài.
"Ngươi an táng Thiên Nhi thật đàng hoàng vào."
"Lão tổ tông, chuyện này..."
"Chuyện này tới đây là hết, toàn bộ đều do tự mình chuốc lấy. Nếu như ngươi không muốn những người khác của Vương gia phải chết chung thì chỉ tới đây thôi. Diệp Thiên Dật cũng đã xem như cho ta một đường lui rồi, nếu không hắn đã nói nói một câu trước mặt Lý Thiên Sư, rồi vài nghìn người của Vương gia phải mai táng chung! Ban nãy ta chỉ đánh cược một lần, giờ được như vậy cũng gọi là phúc rồi nên đừng làm gì nữa. Vả lại ta còn đang nghi ngờ rằng có khi nào Diệp Thiên Dật chính là người kia!"
Đồng tử của Vương Tạc co rút!
"Ý ngươi là..."
"Diệp Thiên Dật của Vạn Cổ Đệ Nhất Thần Tông."
...
Ở phía bên này, Lý Thiên Sư đã bắt kịp Diệp Thiên Dật.
"Anh bạn Diệp, ta... có chuyện muốn nói..."
Diệp Thiên Dật khó hiểu nhìn sang Lý Thiên Sư: "Tiền bối, chúng ta không hề quen biết nhau, rốt cuộc là ai phái ngươi tới bảo vệ ta?"
Diệp Thiên Dật không thể hiểu nổi.
Chẳng lẽ là Thường Hi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận