Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 922: Ta cũng nhớ ngươi

"Cái kia... Ai, ngươi còn khảo hạch nữa không?" Lâm Bất Phàm chỉ vào Diệp Thiên Dật nói một câu!
"Có chứ!"
Diệp Thiên Dật đi tới, phóng xuất ra thuộc tính băng của mình!
Xoạt——
Lúc Diệp Thiên Dật thả ra thuộc tính băng, mấy người giáo viên trực tiếp đứng bật dậy!
"Cái này... Cái này hàn lực thật là khủng bố!"
Mấy bị giáo viên đều lộ ra biểu tình khiếp sợ!
"Bốn mươi lần? Tám mươi lần? Trăm lần? Không chỉ có thể! Cái này cường độ hàn lực ta đã không cách nào phân biệt được nữa rồi!"
"Quả nhiên, khi ta nhìn thấy thiếu niên này đã cảm giác được hắn bất phàm, hàn lực này chỉ sợ toàn bộ học viện Thánh Tâm Thiên khó tìm được người nào có thể sánh vai với hắn? Mặc dù cái này cũng không thể đại biểu tương lai của hắn cao cỡ nào, nhưng ít ra bây giờ, hắn khiến bọn họ chấn kinh!
Lâm Bất Phàm cau mày!
Hàn lực này có vẻ như có chút mạnh!
"Thông qua được không?" Diệp Thiên Dật hỏi một tiếng.
"Qua!"
Sau đó Diệp Thiên Dật đi vào.
Hàn Nhụy vuốt ve chiếc cằm thon của mình.
"Hàn lực thật mạnh, là luyện hóa linh vật thiên địa thuộc tính băng đỉnh cấp nào đó sao? Đoán chừng còn không chỉ một, không quá đơn giản, nhưng mà mặt dày đúng là thật."
Hàn Nhụy thì thào một tiếng.
Sau đó nàng lấy đồng hồ công năng gọi video cho Hàn Nhã Nhi.
Hàn Nhã Nhi vừa mới bãi triều, sau đó nhìn thoáng qua.
"Chuyện gì thế?"
"Chị đại, người kia thông qua vòng khảo hạch thứ nhất, đoán chừng phía sau khảo hạch cũng không có vấn đề gì, mà cô em gái thân yêu của ngươi đã khiến hắn thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người rồi đó."
Hàn Nhụy một bộ cầu khen ngợi.
"Ừm, chú ý một chút, giáo huấn thì vẫn phải giáo huấn, nhưng không thể khiến một người vô tội xảy ra chuyện!"
Hàn Nhã Nhi thản nhiên nói.
"Biết rồi biết rồi, còn nữa, hàn lực của hắn rất có thể vượt qua võ giả bình thường chừng năm ngàn lần trở lên."
Hàn Nhã Nhi hơi giật mình một cái.
"Năm ngàn lần?"
"Khả năng không chỉ có vậy."
"Có thể hắn đã luyện hóa linh vật thiên địa cấp Thần Hư, thậm chí có thể là cấp Thần tôn! Đã như vậy thì bồi dưỡng hắn thật tốt đi, hắn đến học viện Thánh Tâm Thiên cũng hẳn là vì tìm cơ hội tăng lên sức mạnh của mình, để tham gia trận chiến chư thiên, tu vi Thiên Đạo cảnh vẫn còn kém xa lắm."
"Đã hiểu, trận chiến chư thiên lần này có đấu đoàn đội chiến và đấu cá nhân, ta sẽ nghĩ cách xem có thể mang hắn tới đảo Thánh Tâm thứ nhất được không." Hàn Nhụy nói.
"Ý của ta là, nếu hắn có tiềm lực thì bồi dưỡng, không có tiềm lực thì coi như xong! Không nói ngươi mở cửa sau cho hắn."
Hàn Nhã Nhi nói.
"Biết rồi biết rồi! Tắt máy đây!"
Sau đó Hàn Nhụy vuốt ve chiếc cằm thon của mình.
...
"Bạch Thiên Hạo, ngươi có ý gì? Ta thân cận với người khác mà ngươi cũng không ghen chút nào sao?"
Triệu Phỉ Phỉ đi tới cạnh Bạch Thiên Hạo, nàng rất khó chịu! Tên khốn Bạch Thiên Hạo này căn bản không nhìn mình, hắn toàn đang chú ý chỗ khác.
"Hả? Phỉ Phỉ, ngươi chờ ta một chút, ta có chuyện rất quan trọng phải làm!"
Sau đó Bạch Thiên Hạo đuổi theo Diệp Thiên Dật.
Triệu Phỉ Phỉ nhìn thấy Diệp Thiên Dật đuổi theo người mà mình vừa xin chụp ảnh ban nãy thì nở một nụ cười.
"Hừ! Coi như ngươi thức thời!"
Vì sao nàng lại cười? Vì nàng nghĩ Bạch Thiên Hạo muốn đi tìm người kia tính sổ! Trong lòng còn thật vui vẻ, nhưng mà nàng vẫn đuổi theo, phòng ngừa phát sinh xô sát!
"Anh Bạch."
Khương Vũ cũng đuổi theo!
Đừng nói là muốn đánh nhau nha?
Bạch Thiên Hạo chạy về phía Diệp Thiên Dật, sau đó dùng hai tay bịt mắt Diệp Thiên Dật.
"Đoán xem ta là ai nè!"
Triệu Phỉ Phỉ: ???
Khương Vũ: ???
Đám người: ???
Triệu Phỉ Phỉ có thân phận là con gái của người đứng đầu Thiên Khải cung, rất xinh đẹp, một trong thập đại mỹ nữ của học viện Thánh Tâm Thiên, cho nên có rất nhiều người chú ý đến nàng, mà những người chung quanh đang chú ý Diệp Thiên Dật cũng đều đang nghĩ, người bạn trai của Triệu Phỉ Phỉ, Bạch Thiên Hạo xông về phía người kia, có phải muốn tìm hắn liều mạng không?
Sau đó thì sao?
Sau đó hắn đi bịt mắt Diệp Thiên Dật, tới một câu đoán xem ta là ai nè?
Bọn họ đều choáng váng!
"Không đúng không đúng! Nhất định là có nguyên nhân gì đí! Bạch Thiên Hạo này làm việc có chút không theo lẽ thường, hắn càng biểu hiện nho nhã, càng có thể động thủ ác hơn!"
Người chung quanh nghĩ thầm trong lòng.
Mà Diệp Thiên Dật cũng choáng váng.
Một tên con trai đến bịt mắt của mình hỏi mình hắn là ai...
Đệch? Không phải là chỉ có con gái mới hỏi như vậy sao?
Nhưng mà...
Làm sao cảm giác có chút quen thuộc nhỉ? Nhưng trong lúc nhất thời Diệp Thiên Dật không nghĩ ra.
"Tứ sư huynh? Kiếm Cổ?"
Diệp Thiên Dật hoài nghi hỏi một tiếng.
Trên đại lục này, Diệp Thiên Dật cũng chỉ quen có mấy người là nam thôi? Kiếm Cổ, Kim Cát, còn có ai? Hết rồi? Hắn chỉ quen toàn con gái!
"Cái quái gì? Lại đoán."
Bạch Thiên Hạo nói.
"Tam sư huynh? Không đúng, tay của ngươi không mập lắm, hẳn không phải là Tam sư huynh!"
Diệp Thiên Dật lắc đầu.
"Đệt! Ngươi cái thứ không có lương tâm, ông đay giúp ngươi theo đuổi em gái ta, thế mà ngươi ngay cả ta cũng không nhận ra?"
Bạch Thiên Hạo nói.
Diệp Thiên Dật; "..."
Đậu móe!
Diệp Thiên Dật kinh ngạc!
Hắn không phải không biết, chỉ là ở chỗ này gặp được hắn khả năng quá nhỏ, cho nên Diệp Thiên Dật căn bản là không nghĩ đến những người quen biết ở hạ vị diện!
"Anh rể!"
Diệp Thiên Dật kích động nói một câu!
"Ha ha ha —— "
Bạch Thiên Hạo buông lỏng Diệp Thiên Dật ra, Diệp Thiên Dật quay người nhìn Bạch Thiên Hạo!
"Anh rể, ta nhớ ngươi lắm!"
Diệp Thiên Dật kích động ôm chầm lấy hắn!
"Ta cũng nhớ ngươi!"
Diệp Thiên Dật vừa cười vừa nói.
Sau đó hai người cười ôm thành một đoàn.
Là rất ngạc nhiên, đương nhiên cũng vô cùng vui vẻ! Ở chỗ này có thể gặp được bất kỳ một người quen nào đều sẽ rất vui vẻ.
Đám người: ???
Triệu Phỉ Phỉ: ???
Choáng váng, lần này triệt để đều trợn tròn mắt!
Thật, Diệp Thiên Dật thật sự rất kích động!
Mấy người con trai mà hắn quen, cũng chỉ có Lý Bang và Bạch Thiên Hạo được tính là anh em tốt, những người khác còn không bằng Diệp Thiên Dật đi làm quen với các cô gái khác còn hơn!
Nhưng thật sự không ngờ lại gặp được Bạch Thiên Hạo ở chỗ này!
"Ngươi tới đây lúc nào?"
Bạch Thiên Hạo buông lỏng ra Diệp Thiên Dật cười hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận