Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 747: Muốn giết ta? Bố cho bọn bây chết trước!

Hạ Ngữ Hàn cũng mới biết hôm nay đế vương của Đế quốc Thiên Lâm cũng đến nơi này!
Nói chính xác thì chẳng có mấy ai ở đây biết tin này! Đến cả Bắc Manh Manh cũng là vì Bắc Hạo Nhiên cố tình nói với nàng để lừa nàng tổ chức đám cưới trước thời hạn, để hắn có thể giải quyết chuyện này sớm hơn.
"Thật không khéo!"
Hạ Thiên Hạ nhăn mày.
Hắn cũng không biết hôm nay đế vương của Đế quốc Thiên Lâm sẽ tới dự đám cưới, Thập Tam hoàng tử là người theo đuổi Bắc Manh Manh, Thiên Lâm Thần vương đích thân tới làm chỗ dựa cho hắn, rốt cuộc có mục đích gì? Cho dù nghĩ thế nào thì cũng đoán được một chút và chuyện này chắc chắn là không đơn giản.
Hoặc là, bọn họ cố ý đến hoạnh họe Diệp Thiên Dật... Hoặc là đến để cướp cô dâu, phá đám?
Khả năng cướp cô dâu không lớn, đoán chừng chỉ muốn đến làm khó hắn, đường đường Thần vương lại đến gây khó khăn một phò mã nho nhỏ, vậy cũng không đơn giản.
Hạ Ngữ Hàn tất nhiên đã nhìn ra, ai ai cũng đã nhìn ra, bọn họ chỉ không nói ra mà thôi, không ai dám nói.
"Vậy, hôn lễ xin được phép bắt đầu! Điệp phi, mời ngươi tới chủ trì."
Kỷ Điệp mặc xiêm y lộng lẫy đứng dậy, hơi rướn người đi tới trước.
Mọi ánh mắt đều tập trung trên người nàng.
Yêu nghiệt! Yêu tinh!
Người phụ nữ này thật sự là yêu tinh!
Nàng là Điệp phi ư? Phi tử của Bắc Hạo Nhiên... Bắc Hạo Nhiên này... hạnh phúc quá nhỉ? Mới vừa lên ngôi đã cưới được phi tử yêu nghiệt bực này, sợ rằng tất cả phi tử của Bắc Đẩu Thần vương cũng không có ai đẹp được như nàng.
"Ta rất vui vì có thể đến dự và chủ trì hôn lễ của Thất công chúa, ta cũng vô cùng vinh hạnh khi được gặp gỡ rất nhiều tiền bối và thiên tài trẻ có mặt ở đây ngày hôm nay. Ngay tại đây, ta cũng chúc những người chưa kết hôn tìm được người mình thích. Không nhiều lời thừa thãi nữa, chúng ta hãy mời hai nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay, Thất công chúa Bắc Manh Manh cùng Phò mã Diệp Thiên Dật tiến vào."
Tiếp đó, bên ngoài đồng loạt bắn pháo hoa, pháo hoa bay vút lên trời, trong đại điện còn được phun khói, sương khói lập lờ lượn quanh.
Khung cảnh này cũng do Bắc Hạo Nhiên cố ý sắp xếp, dù thế nào thì bên ngoài hắn cũng phải làm cho hoành tráng chút, nhất định phải khiến người ngoài cảm thấy hắn cực kỳ yêu thương cô em gái này. Tất cả mọi thứ đều được làm hết sức long trọng, đến lúc Diệp Thiên Dật chết sẽ không có ai hoài nghi hắn.
Diệp Thiên Dật và Bắc Manh Manh nắm tay nhau, mặc lễ phục chậm rãi đi vào.
Bộp bộp ——
Giây tiếp theo, khắp hôn trường vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.
"Thật đẹp trai... Hắn... Hắn là Phò mã ư? Đẹp trai quá!"
"Trai tài gái sắc, đúng là một cặp đôi trời sinh."
"Quào! Từ bao giờ mà thành Bắc Đẩu Thiên lại có anh chàng đẹp trai như vậy? Sao ta lại không được gặp bao giờ chứ! Aaaaaa!"
"..."
Hạ Ngữ Hàn nhìn cảnh này, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Gò má Bắc Manh Manh ửng hồng, cùng Diệp Thiên Dật đi tới trước mặt mọi người.
Lâm An siết chặt nắm đấm, Thiên Lâm Thần vương bên cạnh đá nhẹ chân hắn một cái, ý bảo hắn yên tâm đừng nóng vội.
"Phò mã tuấn tú công chúa xinh đẹp, thật là một mối lương duyên được ông trời tác hợp."
Kỷ Điệp mỉm cười nói.
Diệp Thiên Dật nhìn qua mọi người phía dưới, hơi cong môi.
"Cảm ơn quý vị đã đến dự hôn lễ của ta và Diệp Thiên Dật, xin chân thành cảm ơn."
Bắc Manh Manh hơi cúi người.
Trong những phần sau, Diệp Thiên Dật cần tự mình mời rượu từng bàn một trong đại điện, còn Bắc Manh Manh lại ngồi cùng với vài thành viên hoàng thất.
"Thiên sư, lát nữa ngươi định làm thế nào?"
Lâm An nhìn Diệp Thiên Dật đã sắp mời rượu đến chỗ mình, hỏi Thiên sư.
"Dùng độc."
"Độc? Ở đây có nhiều cường giả như vậy, không sợ bị phát hiện à?"
Ông già kia thản nhiên nói: "Hoàng tử yên tâm, ở đây những người mạnh hơn lão phu cũng không vượt quá một bàn tay."
"Tốt, vậy được rồi."
Thoáng cái Diệp Thiên Dật đã đến chỗ bọn họ.
"Cảm ơn Đế quốc Thiên Lâm đã tới dự hôn lễ của ta! Một ly này ta kính các ngươi."
Diệp Thiên Dật mỉm cười nâng ly.
"Chúc mừng chúc mừng."
Lâm An cũng mỉm cười nâng ly trong tay lên.
Ngay lúc này Thiên sư đứng dậy, nhìn Diệp Thiên Dật nói: "Phò mã, rượu trong ly ngươi không đầy, như vậy có phải không quá đủ thành ý không?"
Diệp Thiên Dật nhìn qua, sau đó cười nói: "Nói đúng lắm, vậy giờ ta sẽ rót đầy ly."
"Để lão phu rót thì hơn, dù sao hôm nay cũng là hôn lễ của Phò mã, nào có chuyện tự mình rót rượu cho mình?"
Nói xong, Thiên sư rót đầy ly rượu giúp Diệp Thiên Dật, thậm chí không thể thấy rõ hắn hạ độc vào rượu lúc nào, ngay cả Diệp Thiên Dật cũng không thấy được.
Nhưng hắn có một trực giác, những người này chắc chắn sẽ không yên phận! Có điều hắn cũng chẳng lo lắng lắm.
Diệp Thiên Dật mỉm cười nâng lên cụng ly với bọn họ, kề miệng ngửi.
Quả nhiên!
Rượu đã bị hạ độc!
Không màu không vị, nhưng đó cũng chỉ là một cách miêu tả sơ lược thôi, còn đối với những người có thật sự cao như hắn mà nói, có độc hay không, có khi chỉ cần nhìn một cái là biết ngay rồi! Hắn quá nhạy cảm với độc.
"Khoan đã!"
Diệp Thiên Dật đột nhiên dừng lại.
"Phò mã còn có chuyện gì?"
Diệp Thiên Dật cười giả lả: "Ly rượu của Thập Tam hoàng tử và Thiên sư cũng chưa đầy lắm, rượu của Thiên Lâm Thần vương thì không có gì để chê, các ngươi cũng nên rót thêm chứ?"
"Ha ha ha, nói cũng phải, đây là một loại tôn trọng."
Thiên sư cười theo.
Người xung quanh nhìn bọn họ, không hiểu nổi họ đang làm cái trò mèo gì nữa? Uống có một ly rượu thôi mà làm cái quái gì lại phiền phức thế? Lẽ nào, trong này có chuyện gì mờ ám?
"Rượu của ta đã được tiền bối rót đầy, vậy ta tự nhiên cũng phải rót đầy rượu cho tiền bối chứ. Người tới là khách, theo lý ta nên làm như vậy, bệ hạ, ngài nói có đúng không?"
Diệp Thiên Dật cười cười hỏi Thiên Lâm Thần vương.
"Nói rất có lý."
"Nào nào nào, đưa ta chai rượu."
Diệp Thiên Dật gọi một câu, bên cạnh có người đưa cho hắn một chai rượu, ngay tích tắc Diệp Thiên Dật đưa lưng về phía bọn họ để nhận lấy chai rượu, chính xác mà nói, lòng bàn tay của hắn đã cầm hai viên Tửu Mẫu Thiên Vẫn đan, sau đó Diệp Thiên Dật cố ý đặt sát tay vào miệng bình, miệng bình đã mở, Diệp Thiên Dật thuận tiện bỏ hai viên Tử Mẫu Thiên Vẫn đan và một luồng linh lực không thể phát giác vào, hai viên đan dược lập tức bị hòa tan chung với rượu.
Toàn bộ những động tắc ấy miêu tả ra thì có vẻ dài nhưng thật ra toán bộ quá trình được hoàn thành chỉ trong một cái chớp mắt.
Kế tiếp Diệp Thiên Dật cười mỉm rót rượu cho Lâm An và Thiên sư.
"Nào, mời các vị!"
Bọn họ thấy Diệp Thiên Dật ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu, trong mắt Thiên sư và Lâm An rất nhanh lóe qua một tia nguy hiểm, cũng nâng ly lên uống rượu.
Bọn họ nào ngờ được Diệp Thiên Dật sẽ ra tay với mình! Trên cõi đời này, không có chuyện gì Diệp Thiên Dật không dám làm! Nếu không phải hắn có thân phận đặc thù, Diệp Thiên Dật cũng muốn hạ độc Thiên Lâm Thần vương.
"Vậy ta đến những nơi khác mời rượu."
Diệp Thiên Dật mỉm cười rời khỏi.
"Thiên sư, bao lâu thì có hiệu lực?"
"Nửa tiếng, đừng vội, có hiệu lực quá sớm lại khiến người khác hoài nghi."
"Đã hiểu!"
...
Sau ba mươi phút, Diệp Thiên Dật ngồi cạnh Bắc Manh Manh, mọi người ăn uống sôi nổi, trò chuyện rôm rả, vui vẻ náo nhiệt, còn bọn họ lại ngồi đây ngây ngẩn!
"Thiên sư, đã nửa tiếng rồi, sao còn..."
"Chậc —— Lạ thật, sao còn chưa phát tác?"
Thiên sư cau mày.
Bắc Hạo Nhiên ngồi cùng bàn với Diệp Thiên Dật cũng niềm nở cười nói, chỉ có trong lòng vẫn nặng nỗi nghi ngờ.
Có chuyện gì rồi? Sao Diệp Thiên Dật còn chưa chết?
Phụt ——
Đúng lúc đó, Thiên sư của Đế quốc Thiên Lâm và Thập Tam hoàng tử gục xuống bàn.
Rầm ——
Đám người Thiên Lâm Thần vương đứng phắt dậy!
Mà những người khác thấy có chuyện cũng im phăng phắc, rốt rít nhìn sang.
"Bệ ha, Thiên sư và Thập Tam hoàng tử... đã chết rồi.”
Một ông lão đến gần xem sau đó lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
"Cái gì?"
Cả hôn lễ lâm vào hỗn loạn.
Diệp Thiên Dật uống một hớp rượu, bình thản ngồi đó, khóe miệng hơi cong cong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận