Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 2132: Tam hoàng tử

Nghe Thạch Dần Thành nói vậy, mọi người đều kinh ngạc.
Có thể nghe được những lời này từ Thạch Dần Thành, ít nhất có thể chứng minh trình độ của hắn ở phương diện này, cũng có thể nói, ở điểm này, hắn thực sự đã đạt đến cấp bậc trưởng lão của Vạn Độc Tông.
Cho dù trong lòng bọn họ ghen tỵ, không thoải mái, nhưng bọn họ đều phải chịu thua trước hắn.
Cho dù trong lòng không muốn thừa nhận, bọn họ cũng đã phải chịu thua trước hắn.
Ít nhất bọn họ biết, bọn họ không dám làm và cũng làm không được.
“Chẳng lẽ, tên tiểu tử này thực sự sẽ trở thành trưởng lão của Vạn Độc Tông sao?”
Đại trưởng lão đứng bên cạnh Thẩm Thiên Luyện nói.
Thực ra trong lòng bọn họ rất không muốn thừa nhận, nhưng bọn họ chắc chắn, khi đối diện với một đối thủ như Tam trưởng lão Thạch Dần Thành mà hắn còn dám làm như vậy, bao gồm cả sự tự tin của hắn khi thử độc, thâm tâm bọn họ đại khái đều hiểu rõ, có thể vòng tiếp theo, hắn cũng có thể vượt qua!
“Điều này không hẳn là đúng, Tam trưởng lão dẫu sao vẫn là Tam trưởng lão, hắn có như thế nào thì cũng chỉ là một tên tiểu bối, đừng có coi thường một vị cường giả đã nổi danh trên đại lục này từ rất lâu như Tam trưởng lão.”
Thẩm Thiên Luyện nói.
“Tông chủ nói chí phải.”
Đại trưởng lão gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
“Tiếp theo đó chúng ta sẽ thi thế nào?”
Diệp Thiên Dật nhìn về hướng Tam trưởng lão nói.
“Rất đơn giản, lão phu cho ngươi dùng độc, nếu trong khoảng thời gian quy định ngươi giải được độc, coi như ngươi thông qua được vòng này, nếu không thể giải được thì thật đáng tiếc, ngươi sẽ bị độc chết!”
Tam trưởng lão thấp giọng nói.
Tam trưởng lão đã bị Diệp Thiên Dật làm cho không còn chút thể diện nào, hiện tại Tam trưởng lão chỉ còn cách giết chết hắn mới có thể chứng minh được bản lĩnh của mình! Nếu không thì không còn gì có thể giúp hắn được nữa!
Hoặc là bây giờ hắn phải nhận thua và xin rút khỏi trận đấu, vậy thì hoàn toàn là do hắn sợ, nếu không, một khi vòng đấu bắt đầu, dù cho đến cuối cùng hắn vẫn thua, nhưng lại không chết, như vậy hoàn toàn không đủ.
“Bắt đầu thôi.”
Diệp Thiên Dật thản nhiên nói.
Biểu hiện của Diệp Thiên Dật nhẹ tựa lông hồng, dường như là hắn hoàn toàn xem thường Thạch Dần Thành, điều này khiến Thạch Dần Thành càng tức giận hơn.
Lần này, hắn nhất định sẽ giết chết tên tiểu tử này.
“Thú vị lắm, thực sự rất thú vị.”
Lúc này, một giọng đùa từ đâu truyền đến, cắt ngang trận đấu giữa Diệp Thiên Dật và Thạch Dần Thành.
Ánh mắt mọi người đồng loại hướng về nơi phát ra giọng nói đó.
Chỉ nhìn thấy một nam tử có tướng mạo tuấn tú, dẫn theo một vài người, vừa vỗ tay vừa mỉm cười bước tới.
“Tham kiến Tam hoàng tử điện hạ!”
Những người có mặt ở đó, bao gồm tông chủ Thẩm Thiên Luyện đều đồng loạt hành lễ.
Tô Ngữ Ninh và Kiếm tôn giả ở phía sau cũng hành lễ.
Đại lục này tương đối đặc biệt.
Tổng cộng có hai nơi vô cùng lớn và hai hoàng thất lớn.
Ở bên ngoài, thế lực đế vương ở một đế quốc có thể không quá lớn, nhưng ở đây, thế lực hoàng thất đế vương, trên thực tế, trên đại lục này nó đại diện cho thế lực đỉnh cấp!
Ví dụ ở Chúng Thần Chi Vực, Hàn Nhã Nhi, Phượng Dao, Thường Hi, bao gồm cả Hoàng Liên ở Thượng Vực, bọn họ đều là đế vương, nhưng ở đây thế lực của bọn họ không được xem là thế lực lớn nhất.
Thế lực của Hoàng Liên cũng không được so sánh ngang hàng với Thượng Vực Thần Cơ Môn, Vạn Phật Sơn.
Nhưng ở đây, thế lực đế vương là thế lực lớn nhất.
Đương nhiên cũng không được xem là một kẻ thống trị, nhưng chắc chắn được xem là Chúng Thần Chi Vực Thượng Vực ở núi Vạn Phật, thế lực Thần cấp như Thần Cơ Môn! Hoặc như Nguyệt Thần Cung ở Thần Vực, Tiên cung.
“Các vị không cần khách sáo, bản hoàng tử vừa khéo vui chơi gần đây, nghe nói bên này có kịch hay liền vội muốn qua đây xem một chút, Thẩm tông chủ đừng trách bản hoàng tử không đến đây chào hỏi nhé?”
Nam tử vừa cười, vừa hướng mắt về phía Thẩm Thiên Luyện.
“Dù Tam hoàng tử điện hạ có ở bất cứ đâu, Thẩm mỗ rất vui vì điện hạ đã đến Vạn Độc Tông bọn ta, hoan nghênh ngài đến đây.”
Thẩm Thiên Nguyệt nói.
“Hahaha, vậy thì tốt! Các ngươi cứ tiếp tục đi, bản hoàng tử muốn xem xem kết cục sẽ như thế nào, các ngươi không cần phải để ý đến ta đâu.”
Hắn nhìn về hướng Thạch Dần Thành và Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật lười quan tâm đến hắn, tự nhiên qua đây tìm cảm giác tồn tại, ai thèm để ý tới hắn chứ?
Đúng là đồ điên.
Theo lý mà nói, hoàng tử là con trai của đế vương, cho nên mới trở thành hoàng tử.
Nhưng đế vương của đế quốc Hoàng Tuyết là nữ vương, mà hắn lại không phải con trai của nữ vương, chính xác mà nói, nữ vương và hắn chẳng liên quan gì nhiều đến nhau, hắn cũng chỉ là có một chút huyết thống với nữ vương mà thôi, nhưng cũng không được xem là quá gần.
Hoàng thất được chia ra nhiều mạch, thậm chí họ của bọn họ còn chẳng giống nhau, hiện nay huyết mạch của nữ vương Hoàng Tuyết là mạnh nhất, mà hắn nằm trong số hoàng tử có huyết mạch khác.
Tuy nhiên, có gì nói nấy, vì hắn có tư cách tranh giành chức vị đế vương đế quốc Hoàng Tuyết, nên hắn mới được phong làm hoàng tử.
Huyết mạch hoàng gia, mỗi mạch lại có một vài người, cuối cùng sẽ từ một trong số họ chọn ra người kế thừa đế vị, còn chức vị thuộc về ai thì còn phải dựa vào khả năng của người đó.
Nhưng không thể không công nhận, địa vị của bọn họ đều rất cao, bọn họ khi đến các tông môn khác, ví dụ như Tôn gia bảo, bọn họ không đến mức quá kiêu ngạo, nhưng đến thế lực Đế cấp, cũng chỉ đi ngang hàng mà thôi.
Trước đây, bọn họ cũng được xem là khá khiêm tốn, nhưng nghe nói, Hoàng Tuyết nữ đế hình như chuẩn bị thoái vị, cho nên bây giờ, đám người này mới chính thức tham gia tranh đấu chức vị.
Mà muốn ngồi lên chức vị này, tuyệt đối không thể thiếu bản lĩnh của bản thân, điểm nữa chính là người hỗ trợ.
Bọn họ xuất thân từ gia tộc, hoàng thất, thậm chí là đại thần, văn võ bá quan, đương nhiên bọn họ cần phải có người hỗ trợ, người phò tá hắn càng nhiều, thế lực càng mạnh, tương tự họ cũng cần sự hỗ trợ của các thế lực lớn khác trong Đế quốc!
Đương nhiên là sự hỗ trợ bí mật, không được phép thể hiện ra bên ngoài, ngươi nghĩ xem, người thừa kế của hoàng thất bọn ta lại đi tìm sự hỗ trợ từ những thế lực khác, vậy lỡ như ngươi giúp hắn ngồi lên chức vị đó rồi, mà trước đó đã đồng ý điều gì đó với ngươi, đó có phải đã làm tổn hại đến uy tín của hoàng gia hay không?
Quan trọng nhất là đến lúc đó đế vương có chức mà không có quyền, kỳ thực sẽ bị một vài thế lực khác nắm trong lòng bàn tay hay sao?
Nhưng cần thì vẫn phải cần.
Tam hoàng tử Chân Văn Vũ thuộc Chân mạch của đế quốc Hoàng Tuyết này chạy đến Vạn Độc Tông, hẳn là muốn tìm sự giúp đỡ từ Vạn Độc Tông rồi?
Tô Ngữ Ninh do dự.
“Chắc là như vậy rồi, tiểu thư có thể chưa biết, trước đây cũng có người thuộc Phỉ mạch đến Tô gia trang bọn ta để bàn về chuyện này, chỉ là Tô gia trang vẫn đang nằm ở phe trung lập, cũng chưa hề đáp ứng chuyện này.”
Tô Ngữ Ninh gật đầu: “Hừm, chuyện này ta cũng có thể đoán ra, nói đến chuyện này ta cũng cảm thấy kỳ quái, Hoàng Tuyết nữ đế vẫn đang ngồi vững trên đế vị, cũng chăm lo cho đế quốc Hoàng Tuyết này đến nơi đến chốn, cũng vì danh tiếng của nàng mà xây dựng đến cùng, tại sao ở thời kỳ hưng thịnh nhất của nàng, một vài ngày trước lại đột nhiên có dự định thoái vị chứ? Nói là nàng sợ áp lực hoàng thất cũng không phải, bao nhiêu năm nay, nàng là người đầu tiên tự mình xây dựng nên thế lực ở hoàng gia.”
“Đúng đó, Tam mạch tổng cộng có 12 vị hoàng tử được phong chức, mặc dù bản lĩnh của mỗi vị đều không tồi, nhưng để ngồi lên đế vị thì rõ ràng còn rất xa, cho dù có người phò tá, nhưng chung quy vốn căn bản không vững, ví dụ như Chân Văn Vũ này này, còn kém xa.”
Kiếm tôn giả khoanh hai tay lại, khẽ lắc đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận