Bà Cốt Khương Tô

Chương 102

Chương 102Chương 102
Một bàn tay yếu ớt không xương nhẹ nhàng đặt lên vai Triệu Vân Xuyên, đầu ngón tay đỏ tươi của người phụ nữ kẹp một tờ giấy mỏng nhét vào dưới cái đĩa mà Triệu Vân Xuyên đang ăn, sau đó khi Triệu Vân Xuyên cau mày ngẩng đầu lên thì lại mỉm cười với anh ta.
"Này." Khương Tô bỗng nhiên lên tiếng.
Người phụ nữ quay đầu lại nhìn cô.
Khương Tô cười tủm tỉm: "Cái đuôi cáo của ngươi đang lòi ra kìa."
Người phụ nữ kia giật mình, quay đầu vô thức nhìn xuống, sau đó ngẩng đầu lên, không dám chắc nhìn Khương Tô.
Triệu Vân Xuyên thản nhiên đẩy cái tay của người phụ nữ đang đặt trên vai của mình ra, sau đó rút tấm danh thiếp ở dưới đĩa ra, giơ lên cao, nhìn cô ta với khuôn mặt không cảm xúc, nói: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú với cô."
Người phụ nữ cầm lấy tấm danh thiếp, không thèm quay đầu nhìn Triệu Vân Xuyên, ngược lại chỉ nhìn Khương Tô, có hơi không dám chắc: "Cô là..."
Đôi môi đỏ mọng của Khương Tô nhếch lên, nở nụ cười ác ý, nhưng lại không hề lên tiếng, chỉ làm khẩu hình: "Cục, quản, yêu."
Sắc mặt người phụ nữ bỗng chốc đã thay đổi, cô ta lập tức thu hồi dáng vẻ quyến rũ của mình, trong phút chốc, ngay cả khí chất trên người cũng chuyển sang vẻ "trong sáng", vừa kính vừa sợ nhìn Khương Tô, nói: "Xin lỗi đã làm phiền ngài ăn cơm. Ngài cứ dùng từ từ, tôi lập tức đi ngay." Nói xong, cũng không dám nhìn Triệu Vân Xuyên thêm lần nào nữa, chỉ vội vàng bước ra ngoài. Đùa gì thế! Liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được bản thể thực sự của cô ta thì nào có thể là một nhân vật khó lường ở trong Cục Quản Yêu! Không chạy, chẳng lẽ còn muốn ở lại để người ta bắt mình? Mặc dù hiện tại các quy định đã được nới lỏng hơn rất nhiều, nhưng nếu đắc tội người ta, người ta muốn bắt ngươi thì bắt thôi, cần gì đến nguyên tắc!
"Ôi! Na Na! Em đi đâu thế!"
Người đàn ông tới cùng hồ ly tỉnh thấy cô ta không thèm quay đầu lại đã bỏ ra ngoài, cũng nhanh chóng đứng dậy muốn theo cô ta ra ngoài, nhưng lúc này nhân viên phục vụ lại tiến lên nhắc nhở anh ta vẫn chưa thanh toán, vì thế người kia chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn người phụ nữ mở cửa rời đi mà không thèm ngoảnh lại. mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu: "Vừa rồi cô đã nói chuyện gì với cô ta thế? Hình như cô ta rất sợ cô? Còn nữa cô nói cái gì mà... giấu đầu lòi đuôi?"
Lúc này Khương Tô đã cắt một miếng bít tết lớn nhét vào miệng, hai má hơi phồng lên, vẻ mặt ngây thơ nhìn Triệu Vân Xuyên.
Ban nãy cô chỉ dựa vào Cục Quản Yêu để dọa con hồ ly tỉnh kia, ai ngờ cô ta lại bị dọa sợ thành như thế.
Triệu Vân Xuyên nhìn ra Khương Tô không muốn giải thích nhiều với mình nên cũng lịch thiệp không tiếp tục hỏi thêm, nhưng trong lòng lại càng tò mò hơn về Khương Tô.
Cơm nước xong xuôi, Triệu Vân Xuyên đi lấy xe, còn Khương Tô thì đứng chờ ở cửa.
"Cục Quản Yêu?"
Lúc này, một giọng nói có chút quen tai vang lên bên cạnh cô: "Sao tôi lại không biết trong Cục Quản Yêu còn có một người thế này?"
Khương Tô ngây người một lát, quay đầu lại nhìn, kinh ngạc: "Địch, chú Địch?"
Người có thể im hơi lặng tiếng xuất hiện bên cạnh cô còn có ai khác ngoài Địch Cận Duật sao?!
Địch Cận Duật cúi đầu nhìn cô, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng lại chẳng vui vẻ: "Tôi và anh Vân Xuyên của cô bằng tuổi nhau. Gọi chú thì có quá đề cao tôi rồi, vẫn nên gọi tôi là đội trưởng Địch thì tốt hơn."
Khương Tô nghẹn một lát, nhưng đó chỉ là chuyện trong chớp mắt, trên mặt cô lập tức nở nụ cười đầy vui vẻ: "Đội trưởng Địch, anh tới đây ăn cơm hả?"
"Đừng có giả bộ." Địch Cận Duật bày ra vẻ mặt công chính nghiêm minh, mắt sáng như đuốc nhìn Khương Tô nói: "Nói thật đi, tại sao cô biết Cục Quản Yêu?"
Khương Tô không hề hoảng sợ, đôi mắt trong veo trợn tròn, nghiêng đầu ngây thơ nói: "Đội trưởng Địch, anh đang nói cái gì vậy? Cái gì mà. . Cục Quản lý thuốc?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận