Bà Cốt Khương Tô

Chương 320

Chương 320Chương 320
" Điều tôi lo lắng chính là cô ỷ vào bản thân lợi hại liền không quan tâm, đấu đá lung tung." Địch Cận Duật có chút bất đắc dĩ nói.
Anh thừa nhận những thủ đoạn kia của Khương tô anh chưa từng nghe qua chưa từng thấy qua còn nhiều vô kể thật sự rất lợi hại.
Nhưng Khương Tô thường thường chính là ỷ vào điểm này, lòng cảnh giác hạ thấp rất nhiều, rất dễ rơi vào trong bẫy của đối phương.
Khương Tô hầm hực bĩu môi, không thể không thừa nhận Địch Cận Duật nói đúng.
Cô xác thực có đôi lúc chính là ỷ vào bản thân không chết được cho nên không sợ gì cả, đã chịu thiệt bao nhiêu lần đều không đổi được.
"Được rồi, tôi đảm bảo, tôi sẽ cẩn thận một chút, an toàn là trên hết." Khương Tô giơ tay đảm bảo, sau đó nói: " Vậy tôi bây giờ liền dọn đi sao?"
"Không cần vội, hiện tại hẳn là có người theo dõi chúng ta ở đây." Địch Cận Duật cười lạnh: "Dù sao cũng phải cho chúng ta một chút thời gian cãi nhau."
Địch Cận Duật nói như vậy, Khương Tô lại trở nên tò mò.
Cô cẩn thận hỏi: " Ruốc cuộc Mạn Lệ nói với anh cái gì?, tôi thật ra đều có thể giải thích."
Sẽ khiến bọn chúng chắc chắn Địch Cận Duật sau khi biết sự tình liền sẽ rời khỏi cô, nhất định phải tạo đủ để dáng một đòn chí mạng đối với Địch Cận Duật...
"Chờ sau khi vụ việc này triệt để kết thúc, tôi sẽ nói cho cô." Địch Cận Duật nói.
Khương Tô nhìn chằm chằm vào mắt của Địch Cận Duật, ánh mắt anh sâu thẳm, giống như đều đã đem tất cả cảm xúc giấu ở nơi sâu nhất.
Khương Tô liền không hỏi nữa, lại ôm lấy Địch Cận Duật, có chút tủi thân nói: "Tôi mới dọn vào một ngày lại phải dọn đi. Thật Đáng ghét."
Địch Cận Duật sờ sờ đầu của cô, rủ mắt xuống, che giấu cảm xúc phức tạp hiện lên trong mắt.
Khương Tô căn bản không cần giả vờ.
Hơn nữa đêm kéo va li đựng hành lý từ trong nhà Địch Cận Duật đi ra tâm trạng làm sao tốt lên được, sắc mặt tồi tệ như muốn giết người.
Mạn Lệ đứng ở cổng khu dân cư của Địch Cận Duật, nhìn Khương Tô lên mât chiếc t†ayi. aoi điên cho Nauv Tần kháe miêng còn mang theo nu cười cười trên nỗi đau của người khác: " Cô ấy phải với Địch Cận Duật tranh cải một trận lớn, bây giờ đã bị Địch Cận Duật đuổi ra ngoài rồi, vừa mới lên taxi, tối mai chúng ta cần động thủ không?"
Ngụy Tần đứng ở trên ban công, nhìn đèn của thành thị dưới chân, hơi ngừng lại, sau đó nói: " Không cần vội, tiếp tục đi theo cô ấy, cẩn thận một chút, đừng để cô ấy phát hiện." Nói xong anh ta liền cúp điện thoại.
Anh ta cười lạnh, nhấp một ngụm rượu lạnh, cả ánh mắt cũng mang theo vài phần ý lạnh.
Không cần quá lâu.
Cô liền sẽ lần nữa bị anh ta có được.
Lần này anh ta sẽ không cho cô cơ hội chạy thoát.
Anh ta đưa tay che tim, hình như vẫn còn có chút tia nỗi khổ riêng.
Rất nhiều rất nhiều năm trước, có người cầm dao, không chút do dự cắm vào ngực anh ta, đâm thủng trái tim anh ta, anh ta ngay cả cơ hội hỏi tại sao đều không có.
Nhưng không sao, anh ta rất nhanh liền có thể trước mặt cô hỏi.
Cũng nên để cô nếm thử, mùi vị bị phản bội...
Anh ta cười lạnh, trong con ngươi lạnh giá nhuộm vài tia điên cuồng, ngẩng đầu một hơi uống hết chỗ rượu trong ly.
Khương Tô đêm khuya trở về, đem cổng sân gõ đến rung vang trời.
Ông Tôn bị đánh thức sau đo mới đứng dậy đi mở cửa cho Khương Tô, nhìn thấy Khương Tô mặt tối sầm đứng ở ngoài cửa, giật nảy mình: " làm Sao rồi?"
Khương Tô đem va li ném trên mặt đất liền đi thẳng vào trong.
Ông Tôn sách vali đi theo phía sau cô.
" Cãi nhau với Địch Cận Duật hả?" Ông Tôn hỏi.
Khương Tô nghĩ đến diễn kịch liền muốn làm trọn bộ, mặt tối sầm gật gật đầu.
Ông Tôn cảm thấy trong lòng căng thẳng: " Làm sao mà cãi nhau vậy..."
" Cháu đi ngủ đây." Khương Tô ném một câu liền về phòng.
Cô từ sáng hôm nay sau khi thức dậy liền chưa ngủ, lại đợi Địch Cận Duật đến mười hai giờ đêm, bây giờ sắp đến một giờ sáng, cô ngủ không được, nguyên nhân mặt đen có một phần là buồn ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận