Bà Cốt Khương Tô

Chương 223

Chương 223Chương 223
Chiều cao đã là một ưu thế lớn, tỷ lệ còn đẹp, Ninh Hiểu có một lần nhìn thấy Địch Cận Duật mặc đồ vest, nhìn qua chỉ thấy được đôi chân dài của anh đang đi về phía cô ấy, nếu không phải tâm lý của cô vững chắc thì cô đã phải gục ngã trước đôi chân dài của Địch Cận Duật. Ninh Hiểu cao một mét bảy đứng trước anh vẫn còn nhỏ con, hôm nay khi cô ấy đến nhìn thấy Khương Tô nằm trong lòng Địch Cận Duật trông cứ như động vật nhỏ vậy, nói thật lòng thì cảnh tượng Địch Cận Duật ôm Khương Tô không hề có cảm giác tình tứ, như người cha đang ôm con gái vậy.
Giọng nói của Địch Cận Duật trầm ấm, đại khái đây chính là giọng nói khiến lỗ tai người nghe mang thai mà trên mạng đã nói, nhưng bình thường anh rất ít nói chuyện, ít khi mở miệng phát biểu ý kiến. Điều quan trọng là khuôn mặt của anh, người có kén chọn hơn nữa cũng không thể không nói hai chữ quá đẹp trước khuôn mặt này của Địch Cận Duật.
Có thể nói là người mê nhan sắc, mê giọng nói, mê bàn tay đều có thể được mãn nguyện trên người Địch Cận Duật.
Nói cho cùng.
Địch Cận Duật = cực phẩm.
Nhìn đến Khương Tô.
Thật lòng mà nói, tuy cảm thấy hai người không xứng đôi, càng nhiều là không xứng đôi ở khí chất, Địch Cận Duật chính trực lẫm liệt, Khương Tô lại mang vẻ ma mị, hai người phe thiện và phe ác, cảm giác như nước và lửa vậy.
Nhưng chỉ nhìn đến vẻ bề ngoài... Ninh Hiểu không thể tưởng tượng ra được đứa con của hai người sẽ đẹp đến mức nào.
Khương Tô nghe được sự suy đoán của Ninh Hiểu, cảm thấy mắc cười, nếu so sánh tuổi tác, trên đời này quả thực không có ai lớn tuổi hơn cô, cho dù là yêu ma cũng hiếm cầm sống được đến tuổi này như cô.
Khương Tô nói: "Cô không cảm thấy Địch Cận Duật rất thích quản lý người khác sao?"
Ở sau lưng Địch Cận Duật, cô gọi thẳng họ tên đầy đủ của anh.
Ninh Hiểu nhìn Khương Tô, nói: "Đội trưởng Địch? Thích quản lý người khác lắm hả?"
Địch Cận Duật không có thích quản lý người khác, nói đúng hơn là ngoại trừ các vụ án của đội và nhiệm vụ của cục quản yêu ra thì anh không quản gì cả. Thành Sơn.
Khi Chu San San tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trong một không gian nhỏ hẹp lại tối tăm, đầu rất đau... cô ấy hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trước khi hôn mê, cô ấy từ chối yêu cầu về quê gặp cha mẹ của Tăng Hùng, sau đó Tăng Hùng nói muốn đến nhà tổ của cô ấy xem, Tăng Hùng nói có một loại trà mới rất thơm muốn cho cô thử, cô ấy đi nấu nước sôi pha trà, trà thật sự rất thơm, sau khi uống được vài ngụm đã trở nên không tỉnh táo...
Trong lòng Chu San San sợ hãi vô cùng, cô ấy tìm hiểu kết cấu của không gian này trong bóng tối, phát hiện ra "tường" ở bên cạnh đều được làm bằng gỗ, chiều cao còn không đủ để cô ngồi dậy, chiều rộng vừa đủ để cô nằm xuống và còn dư một tí khoảng trống cỡ cánh tay, dưới chân cũng có khoảng trống, dưới thân có lót một miếng đệm... Chu San San đột nhiên có một suy nghĩ đáng sợ.
Bây giờ cô ấy rất có thể đang nằm trong quan tài.
Cô ấy bắt đầu kêu cứu, sau đó phát hiện cổ họng không thể phát ra âm thanh được, cô ấy cố gắng hết sức kêu cứu, nhưng chỉ phát ra được âm thanh vừa yếu lại vừa nhỏ.
Chu San San càng ngày càng sợ hãi, cô ấy chỉ có thể dùng sức đập vào các miếng gỗ cũng quanh, phát ra những âm thanh yếu ớt, nhưng có vẻ chỉ có mình cô ấy nghe được.
Cô ấy đột nhiên nghĩ ra một chuyện vô cùng đáng sợ.
Có lẽ bây giờ cô ấy đã bị chôn sống ở dưới đất.
Ở một ngọn núi nào đó, cũng quanh không có bất cứ một ai, không có ai nghe được lời kêu cứu của cô ấy, cho dù cô ấy có đập đến nát bàn tay cũng sẽ không có ai đến cứu cô ấy.
Cô ấy sẽ tử vong do ngạt thở bởi không khí trong quan tài đã hết.
Chu San ấn bị tưởng tượng đáng sợ của bản thân làm cho phát điên, không hề phát hiện ra không khí trong quan tài lại đầy đủ vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận