Bà Cốt Khương Tô

Chương 310

Chương 310Chương 310
Mắt Khương Tô sáng rực.
Khương Tô tắm xong rón rén đến trước phòng nghủ phụ, dè dặt xoay mở cửa.
Địch Cận Duật vốn không ngủ, nghe thấy âm thanh, thân thể nháy mắt cứng ngắc, ý tưởng đầu tiên trong đầu là sao mình bất cẩn quên khóa cửa? Anh do dự một chút, đang chuẩn bị quát mắng cô.
Chăn đột nhiên bị xốc lên một góc, gió thổi vào, còn có Khương Tô vào theo.
Sao cô nhanh quá vậy?
Trong đầu Địch Cận Duật chỉ có một ý nghĩ này, sau đó Khương Tô ở dưới chăn dán sát người khiến anh không tự chủ được nín thở, thân thể bản năng căng thẳng, muốn thụt lùi, nhưng cơ thể không nghe sai khiến.
"Chú Địch thơm ghê."
Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào của Khương Tô truyền đến từ ngực anh.
Cổ họng Địch Cận Duật thít chặt, tim đập loạn nhịp:
"Khương Tô... .
Khương Tô đánh gãy lời anh:
"Tôi sợ nha chú Địch, không dám ngủ một mình, lỡ người ta phá cửa ổ chui vào bắt tôi đi thì sao?"
Khương Tô vừa nói vừa dán sát ngực Địch Cận Duật, cảm thụ trái tim anh đập càng lúc càng nhanh, khỏe môi cô nhếch cao.
"Không được . ... kỳ cục." Địch Cận Duật cố gắng chống cự.
"Tôi có làm gì chú đâu, ngủ chung thôi mà." Khương Tô nói, cơ hồ cả người đều chui vào ngực Địch Cận Duật, đầu nhỏ thò ra từ chăn, đỉnh đầu vừa đúng đặt dưới cằm Địch Cận Duật, hô hấp nhẹ nhàng ấm áp thổi vào xương quai xanh của anh làm người run rẩy.
Thịt mỡ đã dâng tới tận miệng, cô không tin anh chịu đựng được không ăn.
Khương Tô thích từ từ buộc lý trí của Địch Cận Duật đến bờ vực tan vỡ.
Cấm dục hử, hôm nay cô bắt anh phải phá cấm.
Tay Khương Tô lặng lẽ luồn vào vạt áo của Địch Cận Duật, mới chạm vào làn da nóng bỏng của anh đã bị một bàn tay to bắt lấy, không thể tiến thêm một ly.
Khương Tô chưa phản ứng lại đã bị Địch Cận Duật dùng chăn bao kín, tay chân đều bị bọc lại, chỉ còn cái đầu nhỏ ở bên ngoài.
Khương Tô ngạc nhiên nhìn Địch Cận Duật đứng lên đi ra ngoài, một lúc sau ôm một bộ chăn trở về, nằm xuống cạnh cô, đắp chăn cho mình và Khương Tô, sau đó ôm cô đã bị bọc thành gối ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại, âm thanh lạnh lùng cứng rắn:
"Ngủ."
Khương Tô: ".. ."
Thao tác gì thế này???
Khương Tô nhìn trần nhà.
Bắt đầu hoài nghi sức hút của mình.
Chỉ trách trong phòng quá đen, Khương Tô không nhìn thấy vành tai đỏ rần của Khương Tô, và sự ẩn nhẫn kiềm chế trong mắt.
Khương Tô vô tâm vô phế, thấy không thể ăn Địch Cận Duật thì bực bội ngủ luôn.
Địch Cận Duật không ngủ.
Nghe tiếng hít thở đầu đều của Khương Tô, anh chậm rãi mở mắt ra, nhìn khuôn mặt bị ôm trong ngực gần trong gang tấc, ánh mắt phức tạp.
Anh luôn cảm thấy cô là một cô bé.
Ai mà ngờ tuổi của cô không biết lớn hơn anh bao nhiêu lần.
Cô gái này chỉ biết tăng thêm tuổi chứ đầu có thì không, tác phong làm việc hoàn toàn không giống như người đã sống lâu như vậy, không biết cô làm sao sống tới giờ này nữa.
Về thân phận thật và quá khứ của Khương Tô, nếu như nói Địch Cận Duật hoàn toàn không ngại thì đó là giả, đặc biệt là quá khứ với ông nội của anh. Chỉ riêng việc nhớ giọt nước mắt mà Khương Tô bỗng rơi ra là Địch Cận Duật đã rất ngậm ngùi.
Nhưng dù vậy anh vẫn không nỡ rời xa cô một chút.
Anh chỉ có thể tự mình an ủi.
May mắn.
May mắn cô không nhớ gì cả.
Cô là Khương Tô chứ không phải ai khác. "Thì ra người tôi tìm, người tôi đợi vẫn luôn là em."...
Lúc Khương Tô tỉnh lại thì Địch Cận Duật đã đi rồi.
Bên cạnh có tờ giấy Địch Cận Duật để lại.
Cô cầm lên xem, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chữ viết của Địch Cận Duạt, thật là chữ giống như người, kiểu chữ hành xinh đẹp, cứng cáp mạnh mẽ lại mang chút tiêu sát phiêu dật.
-Tôi đi trong cục xin phép. Sẽ không quá lâu, chờ tôi trở lại.
Khóe môi Khương Tô không kiềm được cong lên, sau đó dùng chăn trùm đầu, lăn một vòng, cảm giác trên người dính đầy mùi của Địch Cận Duật.
Khương Tô cảm thấy chính mình giống như đang động dục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận