Bà Cốt Khương Tô

Chương 60

Chương 60Chương 60
"Cứ ngồi xuống đi."
Sau khi Triệu Uyển ngồi xuống sô pha thì quan tâm hỏi han: "Em cũng mới nghe nói chuyện của Tiểu Kiệt thôi, bây giờ Tiểu Kiệt thế nào rồi?"
Nét mặt bà Triệu đầy mệt mỏi: "Cũng thế thôi, ban ngày mơ màng không có phản xạ với người xung quanh, còn buổi tối cứ khóc nỉ non không ngừng. Đã đưa đến bệnh viện trong nước bệnh viện quốc tế khám, nhưng không tìm ra được nguyên nhân. Bác sĩ chỉ nói có thể là do quá sợ hãi..."
"Đã mời ông cụ Chu đến xem chưa?" Triệu Uyển hỏi.
Ông cụ Chu chính là người đã từng xem và nói Triệu Uyển có tướng quý nhân khi bà ta còn nhỏ.
Bà Triệu nói: "Ông cụ Chu chỉ biết xem tướng, xem phong thủy, mấy chuyện thế này ông cụ đâu xem được."
"Có phải do Tiểu Kiệt sợ hãi quá hay không?" Triệu Uyển thử thăm dò nói: "Trước kia chẳng phải trẻ con nhà ai cứ khóc buổi tối sẽ nói là hồn bị dọa chạy, mời bà cốt gọi hồn về là hết sao."
"Vô dụng thôi." Bà Triệu thở dài nói: "Mấy ngày nay, đã mới vài người đến rồi, hành hạ đứa bé mất hết sức nhưng chẳng được tác dụng gì! Lại còn lan đến tai ông cụ, làm ông cụ nổi giận, mắng cho bọn chị một một trận!"
Triệu Uyển vừa nghe vậy thì thấy hơi do dự.
Bà Triệu nhướng mắt lên, nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Triệu Uyển, bà ta nói: "Có chuyện gì thì cứ nói đi, trước mặt chị cô đừng do dự, bây giờ chị cô không có sức để nhìn mặt đoán ý với cô đâu."
Triệu Uyển vừa nghe vậy thì hơi ngập ngừng nói: "Chị à, là thế này. Tôi không biết chị có nghe chuyện lần trước ông Trương nhà tôi gặp tai nạn giao thông phải nhập viện không?"
Đúng là bà Triệu không biết thật, hỏi: "Ông Trương gặp tai nạn giao thông sao? Chuyện từ lúc nào? Ông Trương không sao đó chứ?"
Triệu Uyển nói: "Bây giờ ông ấy không sao. Nhưng mà nếu chẳng phải tối hôm đó có cao nhân chỉ điểm, rất có thể bây giờ ông Trương đã chết rồi."
Bà Triệu nghe vậy, cuối cùng vực dậy tỉnh thần: "Sao lại nói vậy?"
Triệu Uyển cẩn thận kể lại hoàn chỉnh chuyện Trương Kỳ Phong gặp Khương Tô như thế nào, rồi xảy ra tai nạn xe cộ ra sao, rồi làm sao tránh Bà Triệu vẫn nửa tin nửa ngờ: "Thật sự linh nghiệm vậy sao?"
Triệu Uyển nói: "Chị cũng biết bà Trịnh đúng không?"
Bà Triệu hỏi: "Bà xã của thư ký Trịnh sao?"
Triệu Uyển nói: "Chính là bà ấy! Tối nào con gái bà ấy cũng bị bóng đè, đã đi khám không ít bác sĩ nhưng ai cũng nói là vì cô bé bị áp lực tâm lý, suy nhược tinh thần, chỉ kê thuốc, cũng từng đi khám bác sĩ tâm lý nhưng đều không khỏe lên. Sau đó tôi đã giới thiệu cho bà ấy vị tiên cô này, ban đêm vị tiên cô này đến nhà bà ấy một chuyến mà đã tìm ra một cái thi thể dưới giếng nước ở sân sau nhà bà ấy!"
Bà Triệu giật mình: "Thiệt hay giả? Rồi sau đó thế nào? Cô bé kia đã khỏe rồi sao?"
Triệu Uyển nói: "Đúng vậy. Tối hôm đó sau khi tiên cô làm phép xong thì cô bé đó đã không sao nữa. Nếu như người khác kể cho tôi nghe chuyện này thì tôi cũng không tin đâu, nhưng hai chuyện này đều là tôi tự mình trải qual"
Bà Triệu cũng biết Triệu Uyển trước nay làm việc luôn ổn thỏa, không bịa chuyện nói không thành có.
Triệu Uyển nói chuyện cũng ổn thỏa: "Nhưng mà tôi không biết vị tiên cô kia có chữa được cho "bệnh" của Tiểu Kiệt không. Bây giờ bệnh của Tiểu Kiệt cứ kéo dài mãi, hay là chúng ta mời cô ấy đến đây xem thử? Nhỡ đâu cô ấy trị được thì sao?"
Rõ ràng bà Triệu đã động lòng, nếu như là người khác nói có thể bà ta sẽ không tin lắm, nhưng lời này được chính miệng Triệu Uyển nói ra, mức độ tin cậy vẫn rất cao, Triệu Uyển không phải là người thích lừa gạt người khác.
"Bây giờ cũng không còn cách nào khác, nếu không cô đi mời vị tiên cô này giúp chị đi. Chị gặp mặt một lần."
Triệu Uyển đứng lên: "Được, không thành vấn đề. Tôi không rề rà nữa, bây giờ đến nhà tiên cô ngay!"
Thế rồi Triệu Uyển đến tìm Khương Tô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận