Bà Cốt Khương Tô

Chương 399

Chương 399Chương 399
Sau đó có một bàn tay kéo miếng vải đen bọc đôi mắt của cậu ra.
Cậu không dám mở mắt, nhắm nghiền đôi mắt lại.
Nhưng bỗng nghe thấy một tiếng cười khẽ.
Thanh thúy, rất bắt tai.
Cậu từ từ mở mắt ra, sau đó ngơ ngác nhìn thiếu nữ đang ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
"Có phải cậu gọi thầm tên tôi trong lòng không?" Khương Tô cười tủm tỉm hỏi.
Cậu lắc đầu, rồi lại gật đầu, trợn tròn đôi mắt to như quả nho và nhìn cô với vẻ mặt không dám tin.
Cậu muốn nói chuyện nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh ưm, ưm mà thôi.
Khương Tô xé băng dính bịt kín miệng của cậu ra.
"Cô thật sự có thể nghe thấy sao?" Cậu hỏi.
"Đúng vậy!" Khương Tô nói.
"Vậy..." Địch Cận Duật nhỏ muốn hỏi vì sao lần trước cô không nghe thấy? Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì lần đó cậu không thật sự gặp nguy hiểm, cho nên cậu không hỏi nữa.
Khương Tô mở dây thừng trói tay chân cậu lại, sau đó hỏi cậu: "Vậy cái gì?"
Địch Cận Duật nhỏ lắc đầu, nhìn cô bằng đôi mắt to tròn.
"Tôi cứu mạng cậu đó, cậu biết không?" Vừa rồi cô ngồi trên nóc nhà nghe ngóng một lúc lâu, nhưng đám người đó vô cùng hung ác, không ngờ vừa muốn cả tiền lẫn mạng.
Địch Cận Duật nhỏ bò dậy khỏi mặt đất, gật đầu.
"Ơn cứu mạng, không có gì báo đáp được, hay là cậu lấy thân báo đáp đi?" Khương Tô cười tủm tỉm nhìn cậu, nói.
Địch Cận Duật nhỏ trợn to mắt nhìn cô.
Cậu gầy, da lại trắng nõn nà, đôi mắt to đen lúng liếng, có mấy phần đáng yêu.
Ngón tay hơi nhợt nhạt của Khương Tô chọt lên trán cậu: "Từ hôm nay trở đi, cậu chính là người của tôi. Không cho phép quen bạn gái ở trường hc cñna khôna đước nhén aua lai thân thiết với những câ aái khác. tôi không thích. Hãy ngoan ngoãn lớn lên, chờ tôi cưới cậu."
Địch Cận Duật nhỏ tám tuổi đã biết cưới nghĩa là gì.
Khuôn mặt cậu đỏ ửng, đôi mắt to ngập nước, ngơ ngác nhìn Khương Tô, không ngờ cậu lại xấu hổ thật.
Rồi vào lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát.
"Khương Tô, nên đi thôi, cảnh sát tới." Lúc này, ngoài cửa lại xuất hiện một cô gái tóc ngắn tầm khoảng ba mươi tuổi.
Nhìn thấy Địch Cận Duật nhỏ thì còn vẫy tay với cậu.
Khương Tô bóp mặt cậu: "Đừng nói với người khác là tôi đến cứu cậu. Tôi đi trước đây."
Khương Tô nói xong thì đứng dậy, đi theo cô ấy ra ngoài.
Cảnh sát đứng bên ngoài đập cửa mãi không có kết quả, đến khi phá cửa đi vào thì tất cả đều ngẩn người, trong cái kho hàng bỏ hoang này, đám đàn ông trai tráng đều nằm trên mặt đất, khung cảnh hỗn loạn.
Còn Địch Cận Duật nhỏ bị bắt cóc lại ở trong căn phòng nhỏ nhất, nhìn cậu không có vết thương ngoài da, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Mẹ vọt vào ôm cậu vào trong lòng, gào khóc thảm thiết.
Cuối cùng cảnh sát thẩm vấn đám bắt cóc kia rồi phát hiện ra bọn chúng không hề có ký ức về người đã đánh bọn chúng thành ra thế này, dù thẩm vấn kiểu gì cũng không ra.
Cảnh sát đành phải đến hỏi Địch Cận Duật nhỏ, kết quả Địch Cận Duật nhỏ nói lúc cậu tỉnh lại thì dây thừng trên người đã được cởi ra, không biết cái gì cả, hơn nữa xung quanh đây không có camera theo dõi, cuối cùng vẫn không thể giải quyết được gì.
Sau sự kiện lần này.
Mẹ của Địch Cận Duật nhỏ đã phát hiện ra thời gian mình bầu bạn với con trai là quá ít, vì thế mỗi khi được nghỉ sẽ không đến công ty mà dành toàn bộ thời gian và tâm trí để bầu bạn với Địch Cận Duật.
Cha mẹ Địch Cận Duật nhỏ lo lắng cậu bé sẽ bị ảnh hưởng tâm lý, còn đặc biệt mời một bác sĩ tâm lý đến khám, kết quả bác sĩ tâm lý đã nói tâm lý Địch Cận Duật nhỏ cực kỳ khỏe mạnh, vụ bắt cóc lần này không hề gây ám ảnh tâm lý đến cậu.
Tuy rằng Địch Cận Duật nhỏ rất gầy, nhưng mà lại có khuôn mặt rất đẹp, các bạn gái trong lớp đều thích cậu.
Sau buổi học hôm nay, có một bạn nữ chủ động chạy đến: "Địch Cận Duât câu có muốn chơi ©ùna chúng té khâna2" Địch Cận Duật nhỏ nhìn cô bé, nghiêm túc nói: "Tớ không chơi với con gái.
Cô nói, cô không thích cậu chơi với con gái.
Đến giờ cơm tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận