Bà Cốt Khương Tô

Chương 368

Chương 368Chương 368
Nói rồi còn nhiệt tình nắm lấy cánh tay Khương Tô! Đây là sứ giả mới nhậm chức dưới quyền ngài đó! Khương Thuật, mau chào hỏi đại nhân đi."
Cả người Khương Tô lập tức trở nên cứng nhắc, bị Xích Mộc kéo xoay người lại, lúc cô chấp nhận đầu hàng số phận ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sửng sốt.
Thương Bạch Lâu hoàn hồn lại trước, hắn ta khế mỉm cười, nói với Xích Mộc: "Ngươi đi làm việc của mình trước đi, vừa lúc ta có việc cần dặn dò vị sứ giả mới nhậm chức của ta."
Xích Mộc cười hì hì vẫy tay với Khương Tô: "Tối nay ta sẽ đến tìm ngươi." Sau đó cung kính chào tạm biệt Thương Bạch Lâu, rồi quay đi.
Thương Bạch Lâu dù bận vẫn ung dung nhìn thiếu nữ trước mắt, mỉm cười nói: "Ngươi đúng là to gan lớn mật, đến Địa phủ cũng dám vào."
Khương Tô vô cùng bất ngờ, vị tướng quân trẻ tuổi hạ lệnh tàn sát tất cả dân chúng trong thành đến mức xác chết xếp thành núi máu chảy thành sông năm đó không ngờ rằng nay đã lắc mình biến thành Bạch Vô Thường ở Địa phủ?
"À thì... Thiên, người tên Thiên gì đó đâu?" Thời gian thật sự đã trôi qua quá lâu rồi, cô chẳng thể nào nhớ nổi tên nàng thiếu nữ kia.
Thương Bạch Lâu nhắc nhở: "Thiên hồn."
"Đúng vậy, Thiên Hồn đâu? Ngươi tìm ra nàng chưa?" Khương Tô hỏi.
Thương Bạch Lâu là thần tiên.
Vì thiếu nữ kia mà hắn ta không tiếc tàn sát dân chúng trong thành, tạo thành sát nghiệt máu chảy thành sông, không thể làm thần tiên được nữa, trở thành ác quỷ.
Mà ý tưởng này, là do cô đề nghị cho hắn ta.
Nhưng ai ngờ được rằng Thương Bạch Lâu lại trở thành Bạch Vô Thường.
Thương Bạch Lâu cười: "Nàng cũng ở đây."
Khương Tô ngẩn ra, ngạc nhiên nói: "Không phải nàng là Hắc Vô Thường đó chứ?!"
Thương Bạch Lâu mỉm cười mà không trả lời.
Vẻ mặt Khương Tô...
Thương Bạch Lâu lại trêu ghẹo nói: "Bây giờ ngươi tên là Khương Khương Tô không hề xấu hổ chút nào: "Ta lừa hắn thôi."
Thương Bạch Lâu liếc mắt nhìn cô, sau đó nói một câu đầy ẩn ý: "Vậy chuyện của ngươi bây giờ là thế nào? Ta vẫn nhớ ngươi không cần phải đến đây."
"Không có chuyện gì thì không đến điện Diêm La." Khương Tô cười tủm tỉm: "Ta đến để báo đáp ơn tình."
Khương Tô gặp được Thương Bạch Lâu ở Địa phủ chỉ là việc ngoài ý muốn, từ lúc hai người quen biết nhau đến giờ đã rất xa xôi, xa đến mức đến cô cũng quên rốt cuộc bao nhiêu năm trôi qua rồi.
Chỉ là vì hành động khi đó của Thương Bạch Lâu khiến cô ấn tượng sâu sắc cho nên mới nhớ rõ từng có một người như vậy.
Lần này gặp lại, vị tướng quân trẻ tuổi sắc bén lạnh lùng năm đó đã trở nên hiền lành dịu dàng, trên người hoàn toàn không còn sát khí nặng nề mà ngược lại trở nên hoạt bát tươi tắn.
Nghe xong ý định đến đây của Khương Tô.
Nét mặt Thương Bạch Lâu lập tức lóe lên vài phần khó xử.
"Nếu ngươi chỉ muốn gặp mặt người này thì cũng không khó, nhưng nếu ngươi muốn đưa hắn ta về nhân gian, ta cũng không giúp được ngươi."
"Nhưng dương thọ của anh ấy chưa hết." Khương Tô nói.
Thương Bạch Lâu nói: "Bây giờ hắn đã đến âm phủ có nghĩa dương thọ của hắn đã hết. Ngươi không già không chết, không vào luân hồi, chỉ cần chờ hắn đầu thai chuyển kiếp, rồi ngươi đi tìm hắn chẳng phải cũng như nhau sao?" Hắn ta dụ dỗ: "Thật ra ta có thể tiết lộ cho ngươi một ít thông tin trong chuyện đầu thai chuyển kiếp."
Khương Tô thấy e rằng không thể đi được con đường Thương Bạch Lâu này rồi.
Đương nhiên cô có thể chờ được đến lúc Địch Cận Duật đầu thai chuyển kiếp, nhưng mà người đó không có ký ức cũng không có cơ thể của Địch Cận Duật, Khương Tô rất khó thuyết phục chính bản thân rằng đó chính là Địch Cận Duật.
Thương Bạch Lâu thấy Khương Tô im lặng, cho rằng cô đã nghe lọt tai rồi, cho nên mới nói: "Ngươi nghĩ đi, người nọ cũng chết rồi, cho dù ngươi có mang hồn phách của hắn về thì cơ thể hắn đã chết, có ích gì đâu chứ? Nếu ngươi cảm thấy cách của ta được thì ta sẽ đưa ngươi đến gặp mặt hắn lần cuối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận