Bà Cốt Khương Tô

Chương 215

Chương 215Chương 215
E là hôm nay cả ba người họ sẽ phải ở lại đây.
Sau nhiều đòn tấn công liên tiếp, đà của ông ta ngày càng yếu đi, còn Địch Cận Duật ngày càng mạnh hơn.
Ông ta lo lắng nói: "Tôi không thể đánh bại anh ta! Tăng Hùng! Mau đưa sư nương rời đi!"
Tăng Hùng còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy giọng nói sắc bén của Trương Tú Chỉ hét lên: "Ngăn người phụ nữ đó lại trước!"
Tăng Hùng nhìn sang Khương Tô.
Khương Tô ngồi ở chỗ đó, lạnh lùng nhìn hắn, không hề sợ hãi.
Trương Tú Chỉ nhìn thấy hắn vẫn đứng ở đó, bèn hét lớn: "Nếu không bắt được cô ta thì cả ba chúng ta đều không thể trốn thoát khỏi đây đâu!"
Tăng Hùng lúc này không thể quan tâm nhiều như vậy!
Sau đó hắn lập tức lao về phía Khương Tô.
Khương Tô ngồi bất động trên sofa, nhìn như sắp ngồi yên chờ chết, đôi mắt như được tôi luyện bằng băng lạnh lùng nhìn hắn, khiến Tăng Hùng chợt có một dự cảm chẳng lành!
Lúc này, Khương Tô cuối cùng cũng giơ tay còn lại từ dưới gầm bàn lên.
Không ai để ý nãy giờ Khương Tô đã nắm chặt tay trái, quyết không mở ra kể từ khi theo Tăng Hùng đến đây.
Giờ cô mới mở bàn tay đó ra.
Có một lá bùa được vẽ trên lòng bàn tay của cô.
Dòng máu đỏ tươi dường như vẫn đang chảy trong lòng bàn tay cô.
Lúc này cô nhắm thẳng lòng bàn tay mình vào Tăng Hùng.
Tăng Hùng đang lao về phía cô, đột nhiên như bị thứ gì đó đẩy ra!
Rầm! Cả người hắn đập vào tường!
Phát ra một tiếng kêu thảm!
Sau đó, hắn nặng nề từ trên tường rơi xuống đất, một âm thanh bị bóp nghẹt.
"Cô! Rốt cuộc cô..."
Trương Tú Chi còn chưa nói xong, đột nhiên bị đẩy ra khỏi xe lăn giống như Tăng Hùng vừa rồi! Cả người đập mạnh vào bức tường phía sau. Tay của Khương Tô hướng về phía bà ấy, không đặt xuống.
Vẫn như cũ nhấc lên.
Còn Trương Tú Chỉ giống như bị một vật vô hình nào đó ép vào tường, không thể đứng lên hay ngồi xuống, hai chân đã bị tàn phế, buông thống xuống, chỉ có hai tay là đang cố gắng vùng vẫy.
Khương Tô lạnh lùng nhìn bà ấy, đột nhiên cô bắt đầu khép ngón tay lại.
Trương Tú Chỉ lập tức cảm giác được một luồng lực vô hình từ bốn phương tám hướng ép càng mạnh vào người bà ấy, tay chân đều bị ép sang một bên, ngay cả ngón tay cũng không thể tự do cử động, lực càng lúc càng chặt, dường như bà ấy còn nghe thấy tiếng xương của mình vang lên âm thanh ghê rợn, bà ấy đau đến đổ mồ hôi, đột nhiên bà ấy nhớ lại cảm giác đau đớn khi móc mắt mình ra từ mấy chục năm trước, ngay lập tức, bà ấy nhận ra điều gì đó, kinh hãi nhìn Khương Tô.
Khương Tô vẫn ngồi đó, giơ tay lên rồi từ từ khép lòng bàn tay lại, mỗi lần cô khép lòng bàn tay lại, luồng lực vô hình càng mạnh hơn.
Trương Tú Chỉ ngửa cổ ra sau, cảm thấy khó thở, không khí trong phổi sắp bị ép hết ra ngoài.
Ánh mắt của Khương Tô lóe lên sát khí.
Ngay khi cô chuẩn bị hoàn toàn khép các ngón tay lại.
Cổ tay cô lại bị nắm lấy.
Sát khí ngưng lại trong mắt cô, cô ngẩng đầu lên.
Địch Cận Duật nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: "Khương Tô, đừng giết người."
Khương Tô ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Địch Cận Duật, sát ý trong mắt không giảm: "Bà ta định giết chết tôi."
Mười mấy năm trước cô không nên để lại Lý Tú Chi này.
Sau khi đày đọa nên giết luôn cho rồi.
Lúc này, Lý Tú Chỉ còn đang không ngừng chửi rủa Khương Tô.
Địch Cận Duật nói: "Cô giết một người, thì bắt buộc phải giết tất cả mọi người."
Cô nheo mắt nhìn Lý Tú Chi trên tường sắc mặt tái mét đã không nói nên lời đang nhìn Tăng Hùng run lẩy bẩy ở dưới đất, cuối cùng cô nhìn lão già mắt mù đau khổ đã bị Địch Cận Duật đánh đến mức không đứng dậy được. hề có tí cảm xúc nào cả, trong ánh mắt đó là sự lạnh lùng xem mạng người như rơm rác: "Vật thì giết hết tất cả, dù sao thì họ cũng đáng chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận