Bà Cốt Khương Tô

Chương 349

Chương 349Chương 349
Lực tay gần như muốn bóp nát cánh tay ông Tôn, tay kia đang siết chặt đệm ghế, trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh.
Ninh Hiểu lái xe phía trước cũng hoảng sợ theo: " Khương Tô bị làm sao vậy?"
Cô ấy cảm nhận được hiện tại Khương Tô đang chịu đựng cực kỳ thống khổ.
Nhưng cô ấy lại giúp không được gì, gấp đến mức độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Khương Tô hé miệng, phát ra một tiếng hét thảm.
Sau lưng Ninh Hiểu đều tê dại.
Mà cùng lúc đó, Địch Cận Duật đang chiến đấu kịch liệt với Ngụy Tần dường như cảm nhận gì đó, anh đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, vừa mất tập trung, trên cánh tay lập tức bị cắt ra một vết thương đầy máu.
Trong tay Ngụy Tần cầm một thanh đao ngắn, phía trên dính máu của Địch Cận Duật, trên mặt anh ta bị lưỡi đao chém ra một vết thương dài, cười lạnh mỉa mai: "Lúc này anh không nên thất thần nha."
Trên cánh tay Địch Cận Duật bị chém ra vết thương dài bằng bàn tay, máu me be bét, anh cũng chỉ nhíu mày lấy một cái, lại bắt đầu chiến đấu với Ngụy Tần.
Chớp mắt khi Khương Tô phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ninh Hiểu cũng mất tập trung, quay đầu khẩn trương nhìn Khương Tô một chút, sau đó quay đầu lại chỉ thấy một con quái vật khổng lồ đang ngăn chặn phía trước! Một đôi mắt đỏ lừ mở to nhìn nhằm chằm vào bọn họ!
Trong lòng Ninh Hiểu giật bắn!
Yêu quái Chỉ U!I
Đây còn là lần đầu tiên Ninh Hiểu nhìn thấy bản thể của Chỉ U! Trước kia đều chỉ nhìn thấy qua ảnh chụp ở cục quản yêu, hơn nữa đây còn là Chỉ U đang phát điên! Bản thể thật sự của Chỉ U so với ảnh chụp còn khủng bố hơn gấp một nghìn lần! Không nói đến kích thước lớn như chiếc xe tải, dù sao thì Ninh Hiểu cũng thường nhìn thấy yêu quái có hình thể khổng lồ, nhưng riêng cỗ khí thế khiếp người trên người con Chỉ U kia cũng đủ khiến cho lòng người run sợ!
Ninh Hiểu giật mình hét lên! Cùng lúc đó trên tay cũng dùng sức đánh phía xe!
Chỉ nghe thấy một tiếng " Ẩm " vang lên thật lớn!
Xe nhỏ đang lao nhanh cứ như vậy dừng lại! Mui xe phía trước bị chân con quái vật khổng lồ đạp lên! Hoàn toàn lõm xuống! Lập tức bốc khói dày đặc!
Trên người Ninh Hiểu có thắt dây an toàn còn tốt.
Nhưng quán tính quá lớn đã khiến Ông Tôn lăn thẳng từ ghế sau lên đến ghế phụ, đầu đập vào kính chắn gió phía trước, trực tiếp bất tỉnh.
Còn Khương Tô thì toàn thân đập mạnh lên nóc xe, sau đó rơi xuống gầm ghế, co quắp trên mặt đất lặng im không một tiếng động.
Ninh Hiểu gấp đến mức không kịp tháo dây an toàn, cô ấy giơ tay lên, hướng lòng bàn tay về phía con quái vật kia, sau đó dùng hết toàn lực chưởng về phía trước!
Quái vật không kịp phòng bị, thân thể to lớn của nó bị Ninh Hiểu một kích ném bay ra ngoài! Bay thật xa! Một lúc sau mới truyền đến âm thanh nặng nề rơi xuống đất.
Ninh Hiểu một bên vừa gọi ông Tôn và Khương Tô, vừa tháo dây an toàn, kết quả hai người này đều không có phản ứng, cô ấy lập tức mở dây an toàn xuống xe, mở cửa xe phía sau ra, đem Khương Tô đang yên lặng cuộn người dưới đất kéo ra ngoài, cả người Khương Tô mềm oặt được cô ấy đỡ từ trong xe ra, trái tim Ninh Hiểu lạnh đi một nửa, bị dọa cho hoảng sợ, vừa vỗ mặt Khương Tô vừa rung giọng hét lên: "Khương Tô, Khương Tô cô tỉnh lại đi, cô đừng làm tôi sợ mà."
Tay cô ấy run rẩy giơ lên dò xét hơi thở của Khương Tô, tay lại càng run dữ dội hơn, không có hơi thở, cô ấy lại đưa tay đặt lên ngực Khương Tô cũng không cảm giác được gì, cô ấy quỳ sấp xuống để tai áp lên ngực Khương Tô nghe ngóng, lần này một nửa trái tim còn lại cũng triệt để lạnh ngắt.
Xong.
Khương Tô chết.
Tim cũng ngừng đập.
Ninh Hiểu vội vàng đứng dậy, tiến hành hô hấp nhân tạo cho Khương Tô.
Vừa ấn vừa hét lên: "Khương Tô đừng làm tôi sợ mà! Như vậy tôi làm sao giao phó với đội trưởng Địch đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận