Bà Cốt Khương Tô

Chương 145

Chương 145Chương 145
Khương Tô lập tức chạy ra cửa.
Viên Lê Nhi mặc áo vào, đôi mắt xinh đẹp tức giận nhìn Lê Thuật: "Anh nói thật với tôi đi, rốt cuộc cô ta có quan hệ gì với anh?"
Lê Thuật vừa muốn mở miệng.
Thì nhìn thấy Khương Tô vốn chạy ra ngoài mở cửa lại mang vẻ mặt sợ hãi quay về.
Lê Thuật thật sự kinh ngạc, vẻ mặt như vậy của Khương Tô nhìn qua như đang thiếu nợ ai đó, rồi người đó đã tìm đến nhà vậy.
"Làm sao vậy?" Anh ta trực tiếp làm lơ Viên Lê Nhi rồi đi qua.
Khương Tô cũng khó mở miệng trả lời, cô không biết vì sao Địch Cận Duật làm cách nào tìm ra chỗ này.
May là trên cửa nhà Lê Thuật có gắn camera, nếu không cô tùy tiện mở cửa, mặt đối mặt sẽ vô cùng xấu hổ.
Địch Cận Duật bên ngoài cửa vẫn bấm chuông bám riết không tha.
Giống như nếu vẫn không có ai mở cửa thì anh vẫn sẽ tiếp tục ấn.
Khương Tô chỉ có thể nói với Lê Thuật: "Ngoài cửa có người, bây giờ tôi không thể để anh ta biết tôi đang ở đây. Anh đừng nói anh quen tôi, cũng đừng nói tôi ở đây, anh ta hỏi anh cái gì thì anh nói không biết là được." Nói xong cô trực tiếp chạy đến phòng ngủ của Lê Thuật trốn.
Có thể khiến Khương Tô trốn không thấy người, Lê Thuật trái lại rất muốn gặp một lần.
Anh ta vươn tay vuốt tóc mái ra phía sau, sau đó đi tới cửa rồi nhìn thoáng qua camera, đôi mắt lập tức híp lại, anh ta không mở cửa, mà ấn nút trò chuyện: "Anh là ai?"
Địch Cận Duật không nói chuyện, khuôn mặt không chút thay đổi lấy một tờ chứng nhận sáng chói về phía camera.
Thứ phát sáng không phải là thẻ cảnh sát mà là thẻ của cục quản yêu,.
Lông mày Lê Thuật giật giật, vị tổ tiên nhỏ này đã đưa ai đến cho anh ta?
Anh ta mở cửa ra, nghiêng người dựa lên khung cửa, cười như không cười nhìn Địch Cận Duật: "Cảnh sát, tôi chính là một công dân tốt bụng, đã lập biên bản với cục." Tầm mắt anh nhìn lướt qua bả vai Lê Thuật nhìn vào bên trong.
Lê Thuật giật giật khóe miệng: "Chỉ sợ là không tiện, bên trong tôi đang có khách, nếu không hôm nào tôi sẽ tự đến cục cảnh sát?"
Địch Cận Duật quyết định không lòng vòng với Lê Thuật nữa: "Cô ấy đâu rồi?"
Lê Thuật nhướng mày: "Không phải còn nói có chuyện cần tôi phối hợp sao? Sao lại đột nhiên biến thành tìm người?"
Địch Cận Duật nhìn anh ta: "Cô ấy còn sống đúng không?"
Lê Thuật nói: "Cảnh sát, tôi thật sự không biết anh đang nói đến ai."
Khuôn mặt Địch Cận Duật không chút thay đổi nhìn Lê Thuật nói: "Sáng hôm nay xe của anh xuất hiện bên ngoài cửa chính bệnh viện trung tâm thành phố Y, nửa tiếng sau xe của anh xuất hiện ở một đoạn đường cách đây một km, bị theo dõi chụp ảnh lại. Cùng lúc đó, thi thể của Khương Tô trong nhà xác bệnh viện trung tâm thành phố Y cũng biến mất không dấu vết, tôi sẽ không truy vấn anh việc làm cách nào chỉ trong nửa tiếng lại có thể từ thành phố Y về đến Thành Bắc. Tôi chỉ muốn biết, Khương Tô hiện tại đang ở đâu, có phải cô ấy vẫn còn sống hay không?"
Đúng lúc này, Viên Lê Nhi đã mặc quần áo xong xách túi đi ra, nói với Địch Cận Duật: "Anh tới tìm người đúng không?"
Sắc mặt Lê Thuật lập tức trầm xuống: "Câm miệng."
Viên Lê Nhi hoảng sợ, nhưng vẫn không nuốt lại giọng, cô ta nói với Địch Cận Duật: "Người anh đang tìm đang trốn bên trong phòng ngủ, nếu không tin thì anh có thể vào nhìn."
Nói xong cô ta cười lạnh với Lê Thuật: "Bạn trai người khác tìm tới cửa, anh còn che giấu cho cô ta làm gì nữa."
Lê Thuật cũng không nổi nóng, chỉ là đôi mắt hồ ly đa tình kia lúc này lạnh như băng khiến người khác lạnh sống lưng: "Cô đi đi, về sau chúng ta không cần phải gặp lại nhau nữa."
Viên Lê Nhi cắn chặt răng, tuy cô ta đã sớm biết cô ta và Lê Thuật không kéo dài được bao lâu, nhưng không ngờ nhanh như vậy đã kết thúc, mà lại còn vì một người phụ nữ khác, cô ta tức giận nói: "Không gặp thì không gặp, ngày mai tôi sẽ lên Weibo tuyên bố tôi đã độc thân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận