Bà Cốt Khương Tô

Chương 238

Chương 238Chương 238
"Nếu cậu thực sự có bạn gái rồi thì đừng giấu diếm nữa, chúng tôi cũng đâu ăn thịt cô ấy, nhiều nhất cũng chỉ đãi cậu một bữa ăn mà thôi."
Vào lúc này điện thoại di động của Địch Cận Duật đặt ở trên bàn bỗng reo lên.
Một tin nhắn gửi đến.
Màn hình cũng vì vậy mà sáng lên.
Trình Nham nhanh tay lẹ mắt, lập tức chụp lấy điện thoại di động của Địch Cận Duật trước khi anh đưa tay ra lấy nó, tuy một giây sau đã bị Địch Cận Duật lấy lại, nhưng Trình Nham vẫn nhìn thoáng được tên được lưu chủ nhân của tin nhắn này. ...
Cậu ta lập tức đùa rằng: "Đội trưởng Địch, trong điện thoại của cậu vậy mà lại giấu một "cô gái nhỏ" à? Đây là ai vậy?"
Sắc mặt Địch Cận Duật không thay đổi, đặt điện thoại lên bàn, rồi nói: "Cậu không quen biết."
Trình Nham nghỉ ngờ nhìn chằm chằm vào Địch Cận Duật: "Cậu thật sự tìm bạn gái sao?" Ai lại lưu tên"chán" như "cô gái nhỏ" vậy chứ.
Địch Cận Duật ném bản tóm tắt cuộc họp cho cậu ta: "Không phải cậu còn phải đi báo cáo với cục trưởng sao? Còn không mau đi cục trưởng sẽ tan làm mất."
Trình Nham mới giật mình nhận ra: "Suýt nữa thì quên rồi! Vậy tôi đến chỗ cục trưởng đây."
Sau đó cậu ta lấy bản tóm tắt cuộc họp và vội vã rời đi.
Đợi đến khi cánh cửa đóng hẳn Địch Cận Duật mới cầm điện thoại di động lên, mở màn hình, nhập mật mã vào và mở tin nhắn...
Quả nhiên là Khương Tô gửi.
Vậy mà là một tin nhắn MMS.
Không viết gì cả chỉ kèm theo một tấm ảnh.
Hiện tại đều dùng wechat gửi hình, rất ít người dùng MMs để gửi.
Anh mở tấm ảnh ra.
Là một bàn đầy thức ăn.
Sau khi Địch Cận Duật đọc xong liền muốn trả lời, nhưng không biết phải trả lời như thế nào, dứt khoát không gửi nữa.
Vừa đặt điên thoai xuống. Một tiếng tỉing vang lên.
Lại có một tin nhắn đến.
Anh mở ra.
Vẫn là Khương Tô.
Là một biểu tượng cảm xúc rất thường gặp trong điện thoại.
Một đầu người nhỏ, miệng nhếch lên và có thêm một trái tim nhỏ ở bên cạnh.
Địch Cận Duật nhìn biểu tượng cảm xúc đó rất lâu.
Cảm giác có chút nhói nhói ở trong tim không biết từ đâu đến. ...
Trên đường Khương Tô trở về nhà đã nhận được điện thoại của Địch Cận Duật.
"Về nhà chưa?"
"Vâng, bây giờ đang ở trên xe."
"Đến nhà thì nói ông Tôn gọi điện lại cho chú." Vì Khương Tô đã gây sự rất nhiều nên Địch Cận Duật đã không còn niềm tin với cô nữa.
Khương Tô: "??2"
Địch Cận Duật hỏi: "Có vấn đề gì không?"
Khướng Tô đáp: "... không có."
"Cúp đây."
Địch Cận Duật nói xong nhưng lại không vội cúp máy.
Khương Tô cũng không cúp.
Sau vài giây im lặng.
Địch Cận Duật cúp điện thoại.
Khương Tô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động và cau mày.
Sau khi về nhà, Khương Tô đưa điện thoại di động cho ông Tôn: "Địch Cận Duật muốn ông gọi điện cho chú ấy."
Ông Tôn có chút khó hiểu: "Muốn tôi gọi cho Địch Cận Duật? Có chuyện gì vậy?"
"Ông điện thì sẽ biết thôi." Khương Tô vừa nằm xuống ghế sô pha, mèo đen lập tức từ đâu nhảy lên, nằm xuống bên cạnh Khương Tô, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt có khác lạ.
Ông Tôn đứng ở phòng khách gọi điện thoại cho Địch Cận Duật: "... Ồ, về rồi về rồi, mời mới về đến, đúng vậy, đừng lo lắng... Được rồi được rồi, Gọi điện xong, ông Tôn đặt điện thoại lên bàn, sau đó nói với Khương Tô: "Tôi ra ngoài đi dạo một chút."
Khương Tô gọi ông Tôn lại: "Tiểu Văn, nghe nói gần đây có người đang mai mối cho ông."
Ở nơi riêng tư, cô vẫn gọi ông Tôn bằng tên gọi trước đây.
Ông Tôn có vẻ có chút xấu hổ: "Bọn họ chỉ nói thế thôi, tôi đã từ chối rồi."
"Sao lại từ chối?" Khương Tô nói tiếp: "Đã đến lúc ông nên tìm một người vợ."
Ông Tôn đáp: "Ở một mình cũng tốt, tôi cũng đã quen rồi, bây giờ lại thêm một người nữa sẽ cảm thấy không thoải mái."
Ông ấy nghĩ như bây giờ là tốt rồi.
Ông ấy nghĩ nếu như Khương Tô có thể ở lại Thành Bắc lâu hơn một chút sẽ càng tốt.
Ông ấy yêu Khương Tô, có lẽ bắt đầu từ giây phút đầu tiên khi nhìn thấy Khương Tô, thế giới đã thay đổi, ông ấy lại chưa từng đổi thay.
Và tình yêu ông ấy không có tính sở hữu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận