Bà Cốt Khương Tô

Chương 142

Chương 142Chương 142
Một đống máu trên mặt đất đều là máu của Khương Tô.
Hai phạm nhân, một người chết một người thương nặng, người chết trực tiếp đầu lìa khỏi cổ, người chưa chết cũng không tốt đến đây, trên đùi một vết bắn, vùng bụng một vết bắn.
Sáu đứa trẻ, có năm đứa trẻ đang sống nhưng tính mạng cũng vô cùng yếu ớt, xe cấp cứu đến ngay sau đó nhanh chóng đưa đến bệnh viện, trên cơ bản tình trạng bây giờ đã ổn định lại, phụ huynh cũng mấy đứa trẻ cũng nhanh chóng đến thành phố Y ngay trong đêm. Đồng thời phía bên cảnh sát còn ở phía sau sân đào được xác của một bé gái, thông qua chứng thực chính là Phương Đoá Đoá.
Đợi tất cả mọi thứ đều yên ổn trở lại.
Trời đã sáng rồi.
Tâm trạng của Chu Tiểu Ngư vô cùng nặng nề.
Bây giờ cậu ấy đang đến căn phòng dừng chân của Khương Tô và Địch Cận Duật sau khi đến thành phố Y.
Khi bọn họ đi vào, túi của Khương Tô vứt ở trên giường, nhưng thứ đồ đó của cô vẫn còn để loạn xạ, hình như bất cứ lúc nào cô cũng có thể quay về vậy.
Địch Cận Duật đứng ở trước cửa, đột nhiên nhớ đến bộ dạng của Khương Tô đứng ở trước lư hương khi tế đàn, vô cùng sinh động.
"Mình không nên để cô ấy đi cùng mình, mình nên để cô ấy ở trong xe đợi, một mình đến đó." Địch Cận Duật hình như đã tự lầm bầm: "Cho dù cùng nhau đến đó, mình cũng nên bảo vệ tốt cô ấy."
Là anh đề cao cô quá rồi.
Anh luôn cảm thấy cô gian manh xảo quyệt, biết tránh né nguy hiểm nhất, anh chết rồi thì cô cũng sẽ không chết.
Ai ngờ được cô cứ như vậy là chết rồi.
Còn chết thảm như vậy.
Đầu là bởi vì anh, nếu như không phải anh ép cô tìm người lại ép cô đến thành phố Y cùng với anh thì có thể bây giờ cô đang nằm trên giường của bản thân say giấc nồng chứ không phải là năm trong nhà xác lạnh lẽo.
"Đội trưởng, anh đừng suy nghĩ nữa." Chu Tiểu Ngư nói.
"Cậu nói không đúng." Địch Cận Duật nói: "Tôi nên nghĩ đến." nghĩa ép buộc cô phải cứu những đứa trẻ đó, xem như chuyện đương nhiên mà đẩy cô vào chốn nguy hiểm, chỉ là cảm thấy cô có năng lực tự bảo vệ nên đã cho cô dấn thân vào nguy hiểm.
Anh nên suy nghĩ tới, tôi lợi hại ra sao cũng chỉ là một cô gái.
Nếu như cô thật sự không muốn cứu những đứa trẻ đó thì cô có thể sau khi chỉ đường cho anh thì ở lại trong xe, hoặc trực tiếp nói cô không tìm được chứng cứ thì anh cũng không có cách nào làm được.
Khi một mình cô dấn thân vào nguy hiểm thì anh nên khắc chế cô, sau đó khi đánh nhau anh cũng nên bảo vệ tốt cho cô.
Anh đều không làm được.
Bây giờ tất cả mọi thứ đều đã muộn rồi.
Cô cũng không thể cười hí mắt gọi anh là chú Địch nữa, khi tức giận sẽ gọi anh là Địch Cận Duật, ở trước mặt người ngoài lại nghiêm túc gọi anh là đội trưởng Địch nữa.
Cô chết rồi.
Địch Cận Duật cảm thấy bản thân là một tên khốn nạn, khi anh nói những lời đó với Khương Tô, khuôn mặt chắc chắn rất đáng ghét.
Địch Cận Duật đi qua, im lặng nhặt từng món đồ vào trong túi của Khương Tô.
Chu Tiểu Ngư đứng ở cạnh tủ, muốn giúp đỡ nhưng lại cảm thấy không xen vào được, chỉ cảm thấy khó chịu nhưng cậu ấy biết, lúc này đội trưởng Địch chắc chắn còn khó chịu nhiều hơn cậu: "Đội trưởng Địch, cả buổi tối anh đã không ngủ rồi, nghỉ ngơi trước đi."
Địch Cận Duật cầm túi của Khương Tô đứng thẳng người, nói: "Tôi về bệnh viện trước đây."
Ngay vào lúc này, di động của Địch Cận Duật rung lên.
Anh cầm điện, hiển thị là một số điện thoại lạ của bản địa thành phố Y.
Anh nghe máy.
Không biết bên kia nói chuyện gì, Chu Tiểu Ngư nhìn thấy sắc mặt của Địch Cận Duật đột nhiên thay đổi, thoáng chốc cho rằng lại xảy ra chuyện gì, cũng căng thẳng theo.
"Tôi lập tức đến ngay!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận