Bà Cốt Khương Tô

Chương 251

Chương 251Chương 251
Khoé miệng Khương Tô hơi cong lên, ánh mắt nhìn Lâm Vân mang theo chút lạnh lùng: "Vậy còn cô? Là thứ gì?"
Lâm Vân biến sắc, mày nhăn lại: "Cô có ý gì?"
Trên mặt Khương Tô nở nụ cười càng thêm lạnh lẽo: "Sinh thời lại đi đoạt hồn phách của người khác, cô thật sự không sợ thiên đạo báo ứng sao?"
Đồng tử của Lâm Vân bỗng nhiên co rút lại, trên mặt khó có thể bình tĩnh: "Sao cô có thể..."
Cô ta kinh ngạc nhìn Khương Tô.
Khương Tô làm sao lại biết được?!
Chính bản thân cô ta biết Khương Tô chính là người đã đấu pháp cùng mình, lại bởi vì thân phận của Khương Tô công khai, nên cô ta cũng chưa từng quang minh chính đại thể hiện năng lực của mình ở trước mặt người khác, vẫn luôn giấu kín rất tốt. Sao Khương Tô lại biết được thân phận của cô ta?
Khương Tô nhấc bình trà nhỏ lên, rót cho mình một chén trà, cúi đầu thổi lá trà bên trên nước trà đi, uống một hớp, sau đó lại giơ tay lên rót một chén trà khác, nói: "Trà không tệ."
Kế tiếp cô dùng tay bấm lên trên chén trà, nhẹ nhàng bắn ra, cái chén nhỏ cứ như vậy bị một cỗ sức mạnh đẩy trên bàn lướt về phía Lâm Vân.
Cuối cùng chuẩn xác ngừng lại trước mặt Lâm Vân.
Lâm Vân kinh hãi nhìn chén trà kia, linh lực của Khương Tô vậy mà lại mạnh đến mức có thể phóng ra bên ngoài đến trạng thái như vậy...
Cô ta theo bản năng đưa tay bưng chén trà, ngón tay vừa mới đụng phải, đột nhiên từ trên chén trà truyền đến một cỗ lực lượng, từ đầu ngón tay một mực lan tràn đến toàn bộ cánh tay! Lâm Vân bỗng nhiên rút tay về, cố nhịn không kêu đau thành tiếng, che cánh tay không ngừng run rẩy, khiếp sợ nhìn về phía Khương Tô.
Khương Tô bưng chén trà, giống như cười mà không phải cười nhìn cô ta: "Không muốn người khác biết, trừ khi mình đừng làm."
Chẳng qua chỉ là một chút trừng phạt nhỏ thôi.
Vậy mà lại ra tay với một đứa trẻ tay trói gà không chặt, để Khương Tô cũng thấy xấu hổ thay.
Huống chỉ cô còn thật sự rất thích tiểu thiếu gia nhà họ Triệu kia. Nếu không phải nơi này không thích hợp động thủ, có thể Khương Tô sẽ trực tiếp phế cô ta.
Tay Lâm Vân còn đang không ngừng run rẩy, cô ta căn bản không khống chế nổi, cô ta nhìn Khương Tô, bên trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi: "Cô đã làm gì tôi?!"
Khương Tô nhướng mày một cái, vừa muốn nói chuyện.
Lúc này cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Triệu Vân Phong cùng Triệu Vân Xuyên một trước một sau đi tới, lúc bọn họ đi vào còn đang nói chuyện phiếm, sau đó bỗng nhiên cảm giác bầu không khí trong phòng bao có chút gì đó là lạ.
Lâm Vân che lấy tay phải, tay của cô ta đang run rẩy, con mắt nhìn chằm chằm vào Khương Tô.
Mà Khương Tô lại xem như không có việc gì nhấp một ngụm trà.
"Sao vậy?" Triệu Vân Phong đi tới hỏi, người anh ta hỏi là Lâm Vân, nhưng lại nhìn Khương Tô.
Lâm Vân hoảng sợ nhìn Triệu Vân Phong: "Tay của tôi..."
Khương Tô ngắt lời Lâm Vân, chậm rãi nói: "Sợ là cô Lâm đột ngột phát bệnh, Triệu tiên sinh vẫn nên đưa cô ấy đi bệnh viện xem thử một chút đi."
"Xảy ra chuyện gì?" Triệu Vân Phong nhíu mày.
Lâm Vân nhìn về phía Khương Tô.
Khương Tô cũng nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lẽo.
Lâm Vân đứng lên, đi tới gần Triệu Vân Phong, giọng điệu gần như là cầu xin: "Vân Phong, đưa tôi đi, đưa tôi đi..."
Triệu Vân Phong nhíu mày, hiển nhiên là có chút không tình nguyện.
Triệu Vân Xuyên nói: "Anh hai, anh vẫn nên đưa cô Lâm đi bệnh viện trước đi. Em thấy tay cô ấy hình như thật sự rất nghiêm trọng."
Triệu Vân Phong không còn cách nào khác, đành phải nói: "Vậy tạm biệt trước."
Sau đó lạnh lùng quay sang nói với Lâm Vân: "Đi thôi." Nói xong anh ta đi ra ngoài trước, Lâm Vân vội vàng đuổi theo, cũng không dám quay lại nhìn Khương Tô lấy một cái.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Sau khi Triệu Vân Xuyên đóng cửa lại, mới đi tới hỏi Khương Tô, anh ta nhìn ra được vừa rồi ánh mắt Lâm Vân nhìn Khương Tô rõ ràng tràn ngập sợ hãi. Trong lúc anh ta và Triệu Vân Phong
Bạn cần đăng nhập để bình luận