Bà Cốt Khương Tô

Chương 171

Chương 171Chương 171
" Ừm." Địch Cận Duật giọng khẽ trả lời.
Cuối cùng Địch Cận Duật cùng Khương Tô xem xong hết chương trình giải trí đó, rồi mới tắm rửa đi ngủ.
Anh hình như là đã trải chăn ngủ.
Ngày thứ hai
Địch Cận Duật giữa giờ nghỉ trưa đặc biệt đi một chuyến đến cục quản yêu.
" Đội trưởng Địch!" Ninh Hiểu nhìn thấy anh có thể nói là vô cùng kinh ngạc.
Cô ấy là nhân viên thất nghiệp, phần công việc duy nhất là chính là ở cục quản yêu bắt yêu, vì vậy rất nhàn rỗi, không có việc gì làm thì quanh quẩn ở trong cục.
Nhưng mà Địch Cận Duật là người rất bận rộn, ban ngày phải bận rộn vì dân phục vụ, rất ít xuất hiện ở trong cục, bắt phần tử tội phạm, ban đêm vẫn như cũ vì dân phục vụ, bảo vệ an toàn tính mạng của bọn họ khi họ không biết, cô ấy đôi khi tự hỏi liệu Địch Cận Duật có phải đều không cần ngủ hay không.
Địch Cận Duật rất ít khi đến cục, có nhiệm vụ anh sẽ trực tiếp ra làm nhiệm vụ, ít khi xuất hiện ở trong cục, khó được một lần đến cục, đó cũng là buổi tối, ban ngày chạy qua đây là lần đầu tiên.
Địch Cận Duật không nói lời thừa, đi thằng vào vấn đề: "Cậu quen thuộc trong cục hơn tôi, giúp tôi một việc."
Ninh Hiểu hôm nay thật sự cảm thấy kinh ngạc.
Địch Cận Duật không dễ dàng đến cục, cũng không dễ dàng gọi người giúp, hôm nay lập tức phá lệ những hai lần, cô ấy tò mò hỏi: " Giúp việc gì?"
Địch Cận Duật đưa qua một tấm ảnh được in từ điện thoại ra: " Người phụ nữ này là hồ ly tinh, cậu giúp tôi kiểm tra một chút trong cục có hồ sơ của cô ta không."
Ninh Hiểu nhận ảnh qua nhìn một cái, cảm thấy có mấy phần quen mắt, hỏi: " Cô ta phạm tội?"
Địch Cận Duật Nói: " Không phải, có người muốn tìm cô ta."
Ninh Hiểu phát giác ra gì đó: " Vậy là cô gái nhỏ sống trong nhà anh?"
Địch Cận Duật vô thức liền phủ nhận: " Không phải." Sau khi nói xong Địch Cân Duât eửng sờ mêt lát bởi vì chính bản thân anh cfñng khâna biết tại sao mình lại nói dối, dừng một chút rồi mới nói tiếp: " Cô không cần phải hỏi nhiều như vậy, giúp tôi điều tra ra là được, nếu có lập hồ sơ, đem địa chỉ ở hiện tại của cô ta gửi cho tôi."
Ninh Hiểu cười nói: " Đại đội trưởng Địch không dễ dàng gì cầu cứu tôi, đương nhiên tôi sẽ đối xử thỏa đáng cho anh, nhưng mà không phải là nên có chút tâm ý sao?
Địch Cận Duật mặt không đổi sắc nói: " Giờ tôi đang nợ rất nhiều tiền, không có tiền mời cô đi ăn đâu."
Ninh Hiểu sửng sốt: "Anh nợ tiền người khác? Không phải chứ?"
Lương của Địch Cận Duật ở Cục quản yêu không thấp, hơn nữa quần áo, giày dép mà anh thường mặc đều là hàng cao cấp từ mười nghìn đến hai mươi nghìn tệ.
"Anh mua nhà chưa?" Ninh Hiểu hỏi, nhà ở Thành Bắc hiện giờ được chào bán với giá mấy trăm nghìn một mét vuông, nếu Địch Cận Duật mua nhà rồi, cô ấy còn có thể hiểu được.
Địch Cận Duật nói: "Chờ tôi trả hết nợ sẽ mời cô một bữa. Trong đội còn có việc phải làm, tôi đi trước."
Giọng nói của Ninh Hiểu truyền đến từ phía sau: "Đội trưởng Địch, có khó khăn gì cứ nói với tôi, trong tay tôi vẫn có chút tiền!"...
Ninh Hiểu đã tốn rất nhiều công sức để tìm được con hồ ly tỉnh này, cô ấy không lập hồ sơ với Cục quản yêu, nếu đổi lại người khác yêu cầu cô ấy điều tra, điều tra đến đây, không tìm được hồ sơ, cô ấy cũng cho qua, nhưng chuyện này là do Địch Cận Duật nhờ giúp đỡ, họ đã quen biết vài năm, Địch Cận Duật lại nhờ cô ấy một việc như vậy, đương nhiên cô ấy phải hao tốn tâm trí.
Thế là cô ấy lại nhờ các đồng nghiệp từ bộ phận khác, dựa vào một con hồ ly tinh đã lập hồ sơ ở đây, để điều tra nơi sống của con hồ ly tỉnh đó.
Buổi chiều cùng ngày, Ninh Hiểu làm xong việc, rồi gửi địa chỉ cho Địch Cận Duật, nhận được lời cảm ơn của Địch Cận Duật.
So với việc được mời một bữa còn khiến trong lòng cô ấy dễ chịu hơn. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận