Bà Cốt Khương Tô

Chương 109

Chương 109Chương 109
Người phụ nữ mặc áo vàng đang làm phép thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên bên tai, màng nhĩ cô ta đau đến mức giống như mới bị xuyên thủng...
Cô ta hét lên một tiếng, động tác niệm bị ngắt quãng...
Chỉ nghe "Âm!" một tiếng nổ lớn vang lên!
Đàn tế trước mặt cô ta đột nhiên nổ mạnh! Tất cả đồ tế, nến, hương, và bùa chú đều nổ tanh bành văng vụn khắp nơi!
Dọa người đàn ông đang đứng quan sát cách đó không xa sợ đến mức chạy trối chết.
Người phụ nữ mặc áo vàng cắm cây kiếm gỗ xuống đất, dùng nó để chống đỡ cơ thể của mình, sau đó sợ hãi nhìn bàn thờ trước mặt đã bị chia làm đôi, cổ họng thì toàn là mùi rỉ sắt, cuối cùng trước mắt đột nhiên tối sầm lại, cô ta phun ra một ngụm máu...
Thành Bắc.
Tất cả mọi thứ đều đứng im.
Mái tóc dài bồng bềnh của Khương Tô dần dần rũ xuống.
Giống như những gì bọn họ vừa thấy chỉ là ảo giác.
Khương Tô thả tay xuống, đi ra khỏi vòng tròn, rồi xoay người đi đến cạnh giường, lấy chiếc túi rút ở trong túi xách ra, sau đó mở túi ra, nhìn vào bên trong rồi nói một câu làm cho cả nhà họ Đặng mềm nhữn: "Cậu ta không ổn rồi!"
Không cần người nhà họ Đặng hỏi, cô đã nói: "Bây giờ tôi phải đưa cậu ta đi, nếu còn ở lại dương gian, cậu ta sẽ bị hồn phi phách tán."
Đặng Thành Văn vội vàng hỏi: "Cô Khương, cô muốn đưa em ấy đi đâu?"
Khương Tô nói: "Đương nhiên là tới âm phủ rồi. Sau khi tới âm phủ, sẽ có âm sai dẫn đường cho cậu ta."
Đặng Thành Văn có hơi gấp: "Nhưng Thành Vũ, em ấy còn chưa nói ra ai là hung thủ đã hại chết em ấy!"
"Còn cần phải hỏi sao?" Khương Tô lạnh lùng nói: "Ai phát hiện ra cậu ta thì người đó chính là hung thủ."
Người nhà họ Đặng dường như nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt người nào cũng hoảng sợ. tuy cậu ta không thể nói chuyện nhưng vẫn còn nghe được, tôi cho mấy người năm phút, mấy người muốn nói gì thì nói đi."
Nói xong, cô đặt túi tiền lên trên giường, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Triệu Vân Xuyên vỗ vai Đặng Thành Văn, rồi cũng đi ra ngoài.
"Cô Khương." Triệu Vân Xuyên gọi Khương Tô đang đi đến một đầu khác của hành lang lại.
Khương Tô dừng bước, xoay người nhìn anh ta.
"Tay của cô có bị sao không?" Triệu Vân Xuyên đi tới, tầm mắt dừng lại trên bàn tay phải bị Khương Tô cắn đứt.
Khương Tô giơ tay phải lên, máu trên lá bùa trong lòng bàn tay cô vẫn chưa khô hẳn, nhưng ngón tay của cô lại không hề có vết thương.
Triệu Vân Xuyên có hơi ngạc nhiên lắp bắp: "Sao lại..." Anh ta theo bản năng giữ lấy tay của Khương Tô, kiểm tra thật kỹ, nhưng trên đó thật sự không hề có dấu vết bị cắn, trắng nõn như bạch ngọc.
Triệu Vân Xuyên nhìn Khương Tô với ánh mắt kinh ngạc, nhưng anh ta lại thấy Khương Tô cười tủm tỉm nhìn mình, cặp mắt hoa đào giống như ẩn chứa một hồ nước sâu thẳm, nụ cười đầy tỉnh nghịch như có ánh sáng chiếu vào làm lòng người rung động. Lúc này anh ta mới phát hiện ra bản thân đang cầm tay của đối phương, anh ta giống như bị điện giật vội vàng buông tay Khương Tô ra, nhưng hình như lòng bàn tay vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại khác lạ đó, hiếm khi nhìn thấy sự xấu hổ trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta: "Xin lỗi." Bên ngoài nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng tai của anh ta lại ửng đỏ hết lên.
"Anh Vân Xuyên." Khương Tô ngọt ngào gọi một tiếng.
Mặt Triệu Vân Xuyên nóng bừng, phải lấy hết can đảm mới dám nhìn thẳng vào mắt của Khương Tô: "Hả?"
Khương Tô nhìn anh ta, cười tủm tỉm: "Chúng ta đã quen nhau lâu như vậy rồi, đừng gọi tôi là cô Khương nữa, cứ gọi tôi là Khương Tô." Đuôi mắt của cô hơi nhếch lên, mang theo chút ngây thơ: "Nếu không thì gọi tôi là Tô Tô cũng được."
Hai chữ "Tô Tô" nhẹ nhàng xoáy sâu vào lòng Triệu Vân Xuyên hai lần.
Nhưng lúc mở miệng lại vẫn không quen gọi thành "Khương Tô".
Bạn cần đăng nhập để bình luận