Bà Cốt Khương Tô

Chương 117

Chương 117Chương 117
Trịnh Dung Dung không biết nên nói cái gì tiếp theo.
Vì thế cầm bình nước thuốc, nói cảm ơn rồi chào tạm biệt ra về.
Lúc Trịnh Dung Dung đi ra có gặp một người đàn ông trẻ tuổi đang dắt một đứa trẻ xuống xe, một lớn một nhỏ đều vô cùng đẹp trai, khí chất cũng rất tốt, nhìn kỹ còn thấy có vài điểm giống nhau, hình như là một cặp cha con.
Triệu Vân Xuyên vừa xuống xe đã nhìn thấy Trịnh Dung Dung, nhưng anh ta cũng chỉ liếc mắt nhìn cô ta một chút rồi nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác, sau đó dắt Tiểu Kiệt đi vào.
Trịnh Dung Dung có hơi tò mò không biết một người đàn ông như vậy đến đây tìm Khương Tô để làm gì, nhưng khi nghĩ tới chuyện rắc rối của mình còn chưa được giải quyết, lòng hiếu kỳ của cô ta lập tức biến mất.
Triệu Vân Xuyên tìm Khương Tô là muốn mời cô đến nhà họ Triệu ăn cơm.
"Tôi có gọi điện thoại cho cô nhưng cô lại tắt điện thoại. Vừa hay tôi cũng đang rảnh nên đi thẳng tới đây luôn." Triệu Vân Xuyên nói: "Tiểu Kiệt cũng rất nhớ cô, còn đòi đi cùng tôi tới đây đón cô."
"Chào cô ạ." Giọng nói của cậu chủ nhỏ có hơi tức giận, lại có chút gì đó xấu hổ, đôi mắt đen to tròn như quả nho nhìn thẳng về phía Khương Tô, cái miệng nhỏ mỉm cười.
Xem ra đang hồi phục rất tốt, đôi mắt to tròn như quả nho kia lấp lánh như phát sáng.
"Cô?" Khương Tô nhíu mày.
Chỉ trong vài giây cậu chủ nhỏ đã bán đứng Triệu Vân Xuyên, giọng nói có chút non nớt nhưng rất rõ ràng: "Lúc ở trên xe, chú không cho con gọi cô là chị, bảo phải gọi là cô."
Khương Tô nhìn Triệu Vân Xuyên.
Triệu Vân Xuyên ho khan một tiếng: "Cô gọi tôi là anh mà Tiểu Kiệt lại gọi cô là chị thì bối phận có hơi loạn."
Khương Tô cười như không cười.
Triệu Vân Xuyên bắt đầu đánh trống lảng sang chuyện khác: "À, vậy tối nay cô có rảnh không? Có muốn đến nhà tôi dùng bữa tối không? Anh trai tôi, cũng chính là cha của Tiểu Kiệt nói lần trước vẫn chưa cảm ơn cô đàng hoàng, hy vọng cô có thể nể mặt một chút." Khương Tô hỏi: "Phải đến nhà cổ của mấy anh?"
Triệu Vân Xuyên giải thích nói: "Không. Là nhà của cha mẹ tôi. Nhà cổ là nơi ông nội tôi sống, còn chúng tôi thì ở chỗ khác."
Khương Tô nói: "Sau khi chúng ta ăn cơm xong anh có thể đưa tôi tới nhà cổ của anh một chuyến không? Tôi muốn gặp mặt ông nội anh."
"Cô tìm ông tôi có việc gì không?" Triệu Vân Xuyên có hơi bất ngờ.
Khương Tô nói: "À, có một vài việc liên quan đến bà của tôi mà tôi cần xác nhận với ông ấy."
Triệu Vân Xuyên gật đầu.
"Cô ơi, con có thể sờ con mèo của cô không?" Cậu chủ nhỏ đột nhiên hỏi.
Thằng bé đứng trước ghế sô pha, khom lưng cong mông nhỏ lên, quay đầu hỏi ý kiến của Khương Tô, con mèo đen nằm trên sô pha cũng nhìn sang, ánh mắt ra hiệu từ chối với Khương Tô, nhưng Khương Tô lại cười tủm tỉm nói: "Dĩ nhiên, muốn thì cứ sờ đi."
Cậu chủ nhỏ vui vẻ ra mặt: "Cảm ơn cô."
Mèo đen: "Meo..."
Cậu chủ nhỏ vẫy tay với mèo đen: "Đừng sợ, đừng sợ, tớ sẽ sờ thật nhẹ."
Mèo đen: "Meo..."
Cậu chủ nhỏ sờ nhẹ một cái, bộ lông của con mèo đen mềm mại như gấm, sờ vào cảm giác vô cùng thoải mái, thằng bé nói được thì làm được, đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cậu chủ nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve con mèo từ đầu, khiến mèo đen bị sờ đến sung sướng, đôi mắt đề phòng và oán giận của nó dịu xuống, nó chủ động duỗi người ra để cậu chủ nhỏ chạm vào mình.
"Tại sao con mèo này lại béo như vậy?" Triệu Vân Xuyên nhìn con mèo đen đang nằm co quắp trên sô pha, nói: "Béo quá cũng không tốt cho sức khỏe của mèo đâu."
"Meo..." Con mèo đen nhe răng với anh ta.
Cậu chủ nhỏ vội vàng vuốt ve chú mèo hai cái, nghiêm túc nói: "Không sao, chú ấy nói lung tung đó, cậu không hề béo tí nào."
Khương Tô bị thằng bé thu hút, đùa với thằng bé:
"Nó thích con."
Con mèo đen nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Đôi mắt to tròn của thằng bé chờ mong nhìn về phía Khương Tô: "Cô ơi, sau này con có thể thường xuyên tới đây chơi với mèo không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận