Bà Cốt Khương Tô

Chương 213

Chương 213Chương 213
Từ ngày hôm đó.
Trương Tú Chi không còn được nhìn thấy mặt trời nữa.
Cũng không còn cười một cách chân thành lần nào nữa.
Bà ấy thường gặp ác mộng, mơ thấy bóng dáng Khương Hoan.
Bà ấy không thể nào quên được.
Bà ấy sống trong nơi như địa ngục này chỉ để tồn tại, để chờ xem quả báo của Khương Hoan sẽ thế nào.
lý mà nói, bà ấy hẳn nên cảm thấy nhẹ nhõm, vui mừng.
Nhưng không.
Trương Tú Chỉ lạnh lùng liếc Khương Tô, sau đó nói với ông lão mù lúc này đã ra khỏi phòng ngủ: "Sao ông còn đứng đó? Nhà có khách đến, ông không rót mời người ta một tách trà sao?"
Tăng Hùng sửng sốt một lát, đột nhiên có chút khẩn trương: "Tôi nên rót loại trà nào đây?"
Ông lão mù cũng ngập ngừng nhìn Trương Tú Chi.
Trương Tú Chi nhìn ông ta một cái, sau đó nói với Tăng Hùng: "Đi với ta." Sau đó bà ấy di chuyển xe lăn đi vào phòng bên trong.
Tăng Hùng liếc nhìn Khương Tô rồi đi theo vào.
"Đóng cửa lại." Trương Tú Chỉ nói.
Tăng Hùng đóng cửa lại, sau đó hạ giọng tức giận nói: "Bà muốn làm gì? Hai người này không phải là những cô gái lao động đó! Chúng ta không thể đắc tội với họ! Nếu họ biến mất, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới tìm bọn họ, đến lúc đó kéo theo cảnh sát tới đây, chúng ta đều xong đời!"
Hơn nữa hắn cũng không muốn để Khương Tô chết như thế này.
"Cậu bị con bé đó mê hoặc rồi hả?" Trương Tú Chi đột nhiên âm hiểm nói.
Tăng Hùng không nói gì, trong lòng chợt run lên, cau mày nhìn bà ấy: "Rốt cuộc bà muốn làm gì?"
"Yên tâm, tôi sẽ không giết cô ta." Trương Tú Chi lộ ra ánh mắt nham hiểm: "Đợi đến khi cô ta bất tỉnh, tôi sẽ hạ độc cô ta, sau đó sẽ phó mặc cho cậu muốn làm gì thì làm..."
Đôi mắt Tăng Hùng hơi sáng lên, nhưng hắn vẫn lo lắng: "Còn người đàn âng đó thì sao?" Trương Tú Chỉ mơ hồ nói: "Tôi sẽ khiến cậu ta quên đi những gì đã xảy ra ở trấn Thương, quên đi cô gái kia. Cho dù người nhà của cô ta đến tìm cô ta, đến lúc đó cô ta thuộc về cậu rồi. Họ còn có thể nói gì nữa?"
Tim Tăng Hùng đập điên cuồng vì phấn khích.
Thoạt nhìn đã biết Khương Tô là con gái một gia đình giàu có, có lẽ lần này hắn sẽ có được cả người lẫn tiền!
"Bà muốn làm gì?" Tăng Hùng hỏi.
Trương Tú Chi thấy hắn đã rơi vào bẫy của mình, lạnh lùng nói: "Cứ tránh ra một bên, đừng phá hỏng việc của tôi."
Tăng Hùng nói: "Bà yên tâm."
Trương Tú Chỉ cười lạnh nói: "Mở cửa, chúng ta đi chiêu đãi "khách"."
Tăng Hùng nhanh chóng mở cửa.
Lúc này Khương Tô và Địch Cận Duật đã ngồi xuống ghế sofa, ông lão mù đang pha trà cho họ, trên bàn có một ngọn đèn dầu leo lắt, ánh sáng mờ ảo không mấy sáng. Ông lão mù bước ra liếc Trương Tú Chi với vẻ mặt phức tạp, nhưng Trương Tú Chỉ chỉ giả vờ như không nhìn thấy ông ta, Tăng Hùng đẩy bà ta qua, nói nhỏ: "Đây là trà ngon, không mua được ở cửa hàng đâu. Bình thường tôi không phục vụ khách hàng bình thường loại trà đắt tiền như vậy đâu."
Khương Tô cười, không hiểu.
Địch Cận Duật ngồi đó, vẻ mặt bình tĩnh, không ai để ý các cơ dưới lớp quần áo của anh đang căng lên, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Lá trà trông cũng giống như lá trà bình thường thôi.
Sau khi chắt nước sôi vào, nó tỏa ra mùi thơm lạ.
Dưới ánh sáng màu cam nhàn nhạt, hơi nước bốc lên khiến người ta cảm thấy ấm áp lạ thường.
Nhưng ẩn bên dưới vẻ ngoài ấm áp này là sát khí lạnh lùng dâng trào.
Ông lão mù pha hai tách trà, không nói gì, chỉ lần lượt đẩy tách trà tới trước mặt Khương Tô và Địch Cận Duật.
Nụ cười trên mặt Trương Tú Chỉ vẫn hiền lành như cũ: "Uống đi."
Tăng Hùng ở một bên nhìn, trong lòng thoáng ớn lạnh, nghĩ đến những cô gái mà hắn đưa về trước đó cũng uống trà dưới nụ cười "hiển hậu" của bà lão kia.
Khương Tô bưng tách trà lên.
Ánh mắt của Tăng Hùng lập tức tập trung, hiện lên vẻ vừa lo lắng vừa Trương Tú Chỉ cũng chăm chú nhìn Khương Tô, trong mắt hiện lên vẻ cuồng dã. Ông lão mù cũng nhìn Khương Tô với ánh mắt phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận