Bà Cốt Khương Tô

Chương 172

Chương 172Chương 172
Sau khi Địch Cận Duật nhận được địa chỉ, cũng không gửi vội cho Khương Tô, anh đứng dậy, lấy ly giữ nhiệt rồi ngoài văn phòng lấy nước nóng, bỗng nghe thấy Chu Tiểu Ngư đang giơ điện thoại khoác lác ở bên ngoài.
"Thư Nhã! Cô xem, thần tượng Lê Thuật của cô lại có bạn gái mới rồi! Mới đây không lâu vừa chia tay với Viên Lê Nhi, thế mà đã hẹn hò với người mới, còn bị đội chó săn chụp được ảnh hôn nhau thắm thiết trong xe nữa. Cô nói xem, cô thích điểm gì ở Lê Thuật này vậy? Chẳng phải chỉ đẹp trai chút thôi sao, nếu nói về đẹp trai, Đội trưởng Địch cũng không kém anh ta. Thích anh ta chỉ bằng thích Đội trưởng Địch chúng ta còn hơn!"
"Cậu vừa nói ai?" Một giọng nói bất thình lình vang lên trên đầu Chu Tiểu Ngư.
"Là nam minh tỉnh mà Thư Nhã thích đấy, Lê Thuật!" Chu Tiểu Ngư vừa trả lời, vừa ngẩng đầu, khi đã thấy rõ người thì lập tức giật mình: "Đội, Đội trưởng Địch, anh ra ngoài khi nào vậy?"
Địch Cận Duật uống một ngụm trà, đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên, vẫy ngón tay: "Cho tôi xem thử đi."
Thư Nhã nhìn sang, không hiểu tại sao mặt lại đỏ bừng.
Chu Tiểu Ngư cười gượng: "Chẳng có gì đáng xem cả, chỉ là bê bối của những người nổi tiếng thôi... Sau này tôi cũng không xem mấy thứ hỗn độn này trong giờ làm việc nữa."
Địch Cận Duật không nói gì, lại vẫy ngón tay.
Chu Tiểu Ngư đành phải đặt điện thoại vào lòng bàn tay Địch Cận Duật một cách cung kính.
Địch Cận Duật cầm lên, liếc nhìn.
Rõ ràng là bức ảnh chụp lén, nhưng góc chụp lại rất tráo trở, chụp thẳng từ con dốc đến chính diện chiếc xe, phía sau kính chắn gió, Lê Thuật nghiêng người về trước, hôn lên môi cô gái ngồi ở ghế phụ lái, cô gái đó đội mũ, vành mũ ấn xuống rất thấp, hoàn toàn không thể nhìn rõ hình dáng như thế nào.
Địch Cận Duật trả lại điện thoại cho Chu Tiểu Ngư, cũng không nói gì cả, xoay người trở lại văn phòng.
"Âm!" một tiếng
Cửa văn phòng đóng lại. hơn bình thường?
Không phải chứ? Chỉ vì cậu ấy xem tin tức giải trí mà lại tức giận đến thế sao? Giận đến mức đóng sầm cửa lại?
Hơn bốn giờ, Khương Tô thức dậy.
Giờ ngủ ban ngày của cô càng lúc càng ngắn, chứng tỏ vết thương của cô đã lành rất nhanh.
Cô muốn kiểm tra vết thương của mình, nhưng ngoại trừ cái gương gắn trên bồn rửa tay, nhà Địch Cận Duật cũng không có chiếc gương nào khác.
Khương Tô chỉ có thể vén váy đến ngực, sau đó cúi đầu kiểm tra vết thương trên bụng mình, cơ quan nội tạng bên trong đều đã phát triển đầy đủ, chỉ có vết thương trên bụng vẫn chưa lành, mà lại tạo thành một lớp màng mỏng, ngăn cách cơ quan nội tạng và không khí, cởi quần áo ra thì có thể nhìn thấy nội tạng bên trong xuyên qua lớp màng trong suốt đó, giống như bụng ếch bị lột da.
Khương Tô nhìn xong thì buông quần áo xuống, cô thích bản thân phải hoàn hảo không thiếu sót, không thể chấp nhận bản thân "đẹp không trọn vẹn" như vậy.
Kiểm tra vết thương xong, cô gọi cho Địch Cận Duật.
Đầu dây bên kia vang lên hồi lâu mới bắt máy, giọng nói thờ ơ lạnh lùng: "A lô."
Khương Tô không nhận ra, vẫn ngọt ngào gọi: "A lô, chú Địch, là tôi đây."
"Ừm."
"Tôi đói rồi, bây giờ chú giúp tôi đặt đồ ăn đến đi."
"Ừm."
Cúp điện thoại.
Khương Tô bỏ điện thoại bên tai xuống, nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, cảm thấy có gì đó không ổn.
Địch Cận Duật không nói nhiều, nhưng cũng không ít đến mức như này chứ? Hơn nữa, bình thường đều là cô cúp máy trước, thế mà hôm nay cô còn chưa nói xong, Địch Cận Duật đã cúp điện thoại rồi.
Địch Cận Duật cúp máy, bản thân cũng sững sờ một lát.
Đột nhiên lòng dạ rối bời.
Khương Tô nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, rồi lại gọi đến. Chiếc điện thoại đó cứ rung vù vù không ngừng trên bàn, quấy rầy anh không thể yên tĩnh được.
Anh nhìn chằm chằm chiếc điện thoại một hồi, rồi vẫn bắt máy.
"A lô?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận