Bà Cốt Khương Tô

Chương 120

Chương 120Chương 120
Cậu chủ nhỏ và bé gái ma trò chuyện với nhau nhưng dưới góc nhìn của Triệu Vân Xuyên lại giống như cậu chủ nhỏ đang nói chuyện với không khí, cảnh tượng này có hơi quỷ dị.
Triệu Vân Xuyên cố gắng không quan tâm tới hai người bọn họ, hỏi Khương Tô: "Tại sao Tiểu Kiệt có thể nhìn thấy?"
Khương Tô hỏi: "Trước đây thằng bé đã từng gặp phải tình huống này chưa?"
Triệu Vân Xuyên hơi nhíu mày: "Tôi chưa từng nghe anh trai và chị dâu nhắc đến chuyện này, chắc là chưa từng."
"Vậy có lẽ đây là di chứng để lại sau lần thằng bé bị lạc mất hồn phách." Khương Tô nhìn nhìn cậu bé đang trò chuyện với bé gái ma, hơi nheo mắt lại: "Thằng bé là người thông linh."
Thông linh cũng chia thành năng khiếu bẩm sinh và lớn lên mới có.
Có người từ khi sinh ra đã có thể nhìn thấy được những thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy, đó là thể chất thông linh bẩm sinh.
Nhưng cũng có người trong quá trình trưởng thành vì gặp phải biến cố mà có được khả năng thông linh.
Rõ ràng cậu chủ nhỏ thuộc về loại thông linh thứ hai.
Khương Tô đoán, khả năng cao là do sự kiện lạc mất hồn phách lần trước.
Hai hàng lông mày của Triệu Vân Xuyên càng nhíu chặt hơn: "Thông linh? Điều này có nghĩa là gì?"
Khương Tô nói: "Thằng bé có thể nhìn thấy thứ mà người thường không thể thấy được, cũng cảm nhận được thứ mà người bình thường không thể cảm thấy."
Đối với những người trong nghề của Khương Tô, thông linh là một năng lực vô cùng mạnh, có thể thấy được thực thể của ma quỷ và giao tiếp với chúng mà không cần phải làm phép.
Nhưng đối với người bình thường thì thông linh lại chẳng khác gì một tai họa.
Triệu Vân Xuyên hiển nhiên ý thức được đây không phải chuyện tốt, anh ta cau mày nói: "Tiểu Kiệt có thể trở lại bình thường không?"
"Thông linh là thứ không thể chống lại." Khương Tô nói.
Cho dù là thông linh bẩm sinh hay là thông linh lớn lên mới có. Tất cả đều không thể chống lại.
Lúc này, cậu chủ nhỏ bỗng nhiên nói: "Cô ơi, cô có thể đưa chị ấy tới nhà cháu ăn cơm không? Cháu muốn chia sẻ đồ chơi của mình với chị ấy!"
Khương Tô nhìn sang, phát hiện thằng bé thế mà còn nắm tay bé gái ma, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía cô.
"Không thể." Khương Tô nói.
"Ôi..." Cậu chủ nhỏ quay đầu nói với bé gái ma kia: "Để lần khác nhé, lần sau em sẽ đưa chị đến nhà em chơi."
Bé gái ma ngoan ngoãn gật đầu.
"Đã muộn rồi, chúng ta đi thôi." Triệu Vân Xuyên nói, mặc dù anh ta biết con ma kia sẽ không làm Tiểu Kiệt bị thương, nhưng nhìn Tiểu Kiệt cứ nói chuyện với không khí hoài như thế, anh ta vẫn có một cảm giác khó chịu không thể nói rõ.
"Ngươi đi lên đi." Khương Tô nói với bé gái ma.
Bé gái ma rút tay ra khỏi tay cậu chủ nhỏ, sau đó có chút không nỡ nhìn thằng bé, nói: "Tạm biệt."
Cậu chủ nhỏ không nỡ chia tay người bạn mới nên miễn cưỡng nói: "Tạm biệt."
Sau đó bé gái ma biến mất.
"Chị ấy đi rồi." Cậu chủ nhỏ ngẩng đầu nói với Triệu Vân Xuyên.
Triệu Vân Xuyên sờ cái đầu nhỏ của thằng bé.
Trước khi ra ngoài, Khương Tô chọn lấy một chiếc túi xách nhỏ hình lồng chim dễ thương, để lại lời nhắn cho ông Tôn, rồi mới đi theo Triệu Vân Xuyên.
Mới ra khỏi sân, đã nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của Triệu Vân Xuyên: "Cận Duật?"
Ngay sau đó là giọng nói vui vẻ của cậu chủ nhỏ: "Chú Địch!"
Thằng bé lao tới và được Địch Cận Duật bế lên bằng một tay, nhưng đôi mắt sắc bén của anh lại lướt qua người Triệu Vân Xuyên, cuối cùng dừng lại trên mặt Khương Tô.
Anh ở Cục Cảnh Sát đợi cô cả buổi chiều.
Còn cô thì ở đây hẹn hò với người khác?
Nhưng Khương Tô lại giả bộ giật mình, nhìn anh: "Ủa? Chú Địch? Chú đến đây tìm tôi à?"
"hú Địch^2" Triêu Vần Xuvên có hơi không biết nên khác hay nên cười nhìn Khương Tô nói: "Cô gọi Cận Duật là chú? Nhưng hai người quen nhau thế nào vậy?"
Khương Tô mím môi, khiêm tốn nói: "Tôi chỉ giúp chú Địch mấy chuyện nhỏ thôi."
Xác chết dưới giếng nước.
Án nhảy lầu ở trường học.
Cô cũng đã giúp đội của Địch Cận Duật giải quyết không ít chuyện phiền phức.
Địch Cận Duật không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận