Bà Cốt Khương Tô

Chương 301

Chương 301Chương 301
"Cuối cùng có người mang Mạn Lệ đi." Khương Tô nói: "Trước khi tôi sắp giết cô ta."
Ninh Hiểu không biết chính mình nên khiếp sợ nửa câu đầu hay nửa câu sau.
Cô ấy tiêu hóa một lúc sau rồi nói: "Chuyện này tôi phải nói cho đội trưởng Địch."
Khương Tô gật đầu.
Cô vốn định hôm nay nói với Địch Cận Duật trước, không ngờ Ninh Hiểu tới sớm hơn.
Ninh Hiểu đứng lên:
"Tôi về cục xem Mạn Lệ sao đã."
"Đừng để cô ta biết là cô đã biết chuyện này." Khương Tô nói, miễn cho đánh rắn động cỏ.
Ninh Hiểu gật đầu: "Tôi sẽ cẩn thận."
Ninh Hiểu rời khỏi nhà Khương Tô, trở lại Cục Quản Yêu.
Ninh Hiểu lấy danh nghĩa đi tám chuyện với đồng nghiệp khác để đến bộ môn giám sát.
Mạn Lệ luôn ngồi ở chỗ của mình, chưa từng đứng lên.
Ninh Hiểu chú ý thấy Mạn Lệ luôn kéo khăn lụa cột trên cổ.
Thời tiết càng lúc càng nóng, bình thường Mạn Lệ không có thói quen mang khăn lụa, sao có thể đột nhiên mang khăn?
Ngay lúc này, Mạn Lệ đứng lên đi toilet.
Ninh Hiểu không vội theo sau, lấy cây bút máy trên bàn đồng nghiệp chấm lên ngón tay, sau đó đi hướng toilet.
Ninh Hiểu đang rửa tay thì Mạn Lệ đi ra.
Mạn Lệ nhìn thấy Ninh Hiểu, biểu cảm hơi thay đổi, nhưng thấy Ninh Hiểu vẻ mặt bình thường, cô ta bước tới rửa tay.
"A, Mạn Lệ, mang khăn lụa mới hả? Đẹp ghê, cho tôi xem với." Ninh Hiểu vừa nói vừa vươn tay kéo khăn.
Mạn Lệ không ngờ Ninh Hiểu nhanh tay như vậy.
Chờ khi Mạn Lệ phản ứng lại hất tay Ninh Hiểu thì cô ấy đã kéo một góc khăn lụa, kéo nhẹ xuống, lộ ra dấu bóp cổ màu tím xanh bên dưới khăn Ninh Hiểu sửng sốt, cô phản ứng nhanh chóng, vẻ mặt bỡn cợt nhìn Mạn Lệ nói:
"Ngại quá, tôi không ngờ dưới khăn lụa có phong cảnh khác."
Ninh Hiểu cười nói:
"Có bạn trai rồi nhỉ, có phải là nên mời chúng tôi ăn kẹo không?"
Mạn Lệ nhìn Ninh Hiểu, sờ cổ, biết cô ấy không thấy được bao nhiêu nên nghĩ theo hướng khác, nên chỉ cười cười, cúi đầu tiếp tục rửa tay.
"Tôi sẽ giữ bí mật giúp!" Ninh Hiểu nói một câu, tiếp đó liền đi ra ngoài.
Mạn Lệ nhìn Ninh Hiểu đi ra ngoài, ý cười thoáng chốc biến mất hết, sắc mặt tối sầm. Cô ta sờ cổ, dù chạm nhẹ vẫn làm cô ta đau nhói, tất cả đều là Khương Tô làm hại.
Mạn Lệ ngước mắt nhìn khuôn mặt bình thường trong gương, trong con mắt hẹp dài mang theo sát ý lạnh lẽo.
Nếu cho cô ta cơ hội thì nhất định sẽ không chút do dự giết chết Khương Tô, dù sau đó sẽ bị khiển trách cực kỳ nặng... .
Bên kia, Ninh Hiểu đi ra từ toilet, thân thể vẫn luôn căng cứng, mãi khi đi vào thang máy mới thở ra, trong lòng có chút nghĩ mà sợ.
Vừa rồi lúc Ninh Hiểu kéo khăn lụa, ánh mắt Mạn Lệ nhìn cô ấy lộ rõ sát ý vụt qua.
Lúc Ninh Hiểu chấp hành nhiệm vụ đối diện yêu quái lợi hại cỡ nào cũng sẽ không sản sinh hoảng sợ, nhưng vừa rồi không khoa trương khi nói, trong nháy mắt đó cô ấy dựng đứng lông tơ.
Đại khái là vì đồng nghiệp bên cạnh đột nhiên sinh ra sát ý với mình, cảm giác đó mới càng khiến người cảm thấy đáng sợ.
Ninh Hiểu vốn nửa tin nửa ngờ với lời của Khương Tô, hiện tại trên cơ bản đã hoàn toàn tin.
Dấu tay trên cổ Mạn Lệ nhìn đặc biệt nghiêm trọng.
Khương Tô có sức lực lớn như vậy sao?
Hay còn có người khác?
Sức mạnh cỡ đó nếu Mạn Lệ chỉ là một người bình thường thì có lẽ đã chết.
Tại sao Mạn Lệ đi giết Khương Tô? Chỉ vì xung đột nhỏ ngày hôm qua?
Ninh Hiểu nghĩ sao cũng cảm thấy không thể nào.
Ninh Hiểu: mở hầ có loai dư cảm. chính mình eắn bỉ kén vào mêt vòng xoáy vô hình....
Khương Tô ăn uống no đủ, quyết định ra ngoài đi dạo.
Khương Tô mới đi ra con hẻm liền cảm giác có thứ gì đi theo mình, không phải cô phát hiện ra điều gì mà là một loại cảm giác.
Năng lực cảm giác của Khương Tô rất mạnh, huống chỉ gần đây cô giữ cảnh giác cao độ, bất cứ một chút gió thổi cỏ lay đều khó thể trốn thoát cảm giác của cô.
Nhưng khi Khương Tô tập trung cảm giác thì không phát hiện ra kẻ đi theo mình.
Ngay lúc này, một làn gió nhẹ thổi qua, giống như bàn tay nhẹ phất sợi tóc của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận