Bà Cốt Khương Tô

Chương 386

Chương 386Chương 386
Mẹ của Triệu Vân Phong cho rằng vì Lâm Vân cứu ông cụ Triệu cho nên mới bị thương, giả vờ hốt hoảng kêu lên: "Sao con ranh con kia lại xấu xa đến vậy chứ! Tiểu Vân vì cứu ông cụ mà bản thân bị thương nặng thế này, cô ta thì hay rồi, chạy ra ngoài tranh công!"
Đám người Triệu Vân Xuyên thấy cảnh tượng này cũng hơi khó hiểu.
Còn quản gia thì không hé răng, chỉ hầu hạ ông cụ Triệu uống thuốc xong, sau đó đứng dậy cầm ly nước và thuốc Khương Tô đưa tránh sang một bên.
Vừa rồi ông ấy đã bẩm báo hết tất cả mọi chuyện cho ông cụ nghe, còn xử lý thế nào đó là chuyện của ông cụ.
"Ông cho cha tôi uống gì thế?" Triệu Mẫn Thư tinh mắt nhìn thấy cái bình nhỏ trong tay quản gia.
"Là thuốc của cô Khương đưa." Quản gia thờ ơ nói.
"Thuốc gì mà ông dám cho cha tôi uống!" Triệu Mẫn Thư nói rồi đi đến mép giường ông cụ Triệu, hỏi han: "Cha à, cha thấy thế nào rồi?"
Khi thấy đứa con gái duy nhất của mình, ông cụ Triệu không nóng không lạnh mà chỉ nhìn lướt qua bà ta, nhìn về phía Địch Cận Duật, hiền hòa nói: "Sao Cận Duật cũng tới thế này?"
"Vân Xuyên gọi điện thoại cho Khương Tô, vừa lúc chúng cháu ở cùng nhau cho nên cháu cũng đến đây cùng cô ấy." Địch Cận Duật nói: "Ông cảm thấy trong người thế nào rồi?"
"Không cần lo lắng, tạm thời ông vẫn chưa chết được đâu." Lời này của ông cụ Triệu đương nhiên không phải là nói với Địch Cận Duật, mà khi đó mắt ông cụ khẽ đảo sang Triệu Vân Phong.
Triệu Vân Phong sợ hãi, nghĩ thầm chẳng lẽ ông cụ đã biết gì rồi sao?
Sắc mặt ông cụ Triệu vô cùng tệ, nhưng dù sao vẫn còn kiêng ky Địch Cận Duật là người ngoài, không tiện phát cáu.
Địch Cận Duật xin phép ra về đúng lúc, để dành cho ông cụ có không gian giải quyết việc nhà.
Đi ra bên ngoài, Khương Tô thả cái rương lên trên mặt đất, còn cô ngồi trên cái rương, vừa thấy anh ra đã đứng dậy nói: "Chào hỏi xong rồi sao?"
Địch Cận Duật gật đầu: "Anh ở không lâu lắm, xin phép về trước. Chúng ta đi thôi." Anh nói rồi tiện tay xách cái rương trong tay Khương Tô, sau đó nắm lấy tay Khương Tô, cùng cô ra khỏi chính viện. Ông cụ Triệu bị lời nói của Khương Tô đánh thức, chờ Địch Cận Duật vừa đi, lập tức nổi giận, đảo mắt qua Triệu Vân Phong, giận dữ nói: "Còn không quỳ xuống cho tôi!"
Hai ngày nay ông cụ Triệu chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì mạng sống, lúc này tiếng quát không hề có lực, nhưng tác phong nói một không hai sấm rền gió cuốn nhiều năm qua đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng con cháu, uy nghiêm của ông cụ không hề giảm, mới chỉ trừng mắt thôi mà Triệu Vân Phong đã sợ tới mức chân mềm nhữn, nhưng anh ta vẫn giả vờ bình tĩnh, vờ vịt vô tội nói: "Ông nội, sao thế ạ?"
"Cậu còn dám hỏi nguyên nhân sao?!" Ông cụ Triệu lạnh lùng quát.
Lúc này Triệu Chấn Nguyên đã cau mày lại.
Mẹ của Triệu Vân Phong lại nhào ra chắn phong ba thay Triệu Vân Phong: "Cha, có chuyện gì vậy ạ? Đang yên đang lành sao cha bỗng nổi giận với Vân Phong? Tiểu Vân chính là bạn gái của Vân Phong, nếu không nhờ Vân Phong chưa chắc bây giờ cha đã tỉnh đâu..."
"Mẹ!" Triệu Vân Phong la lên một tiếng, sau đó nói với ông cụ Triệu: "Ông nội, những chuyện Lâm Vân làm không liên quan gì tới cháu cả! Cháu không biết gì hết!"
Triệu Chấn Nguyên vừa nghe mấy lời này của Triệu Vân Phong, có câu ai hiểu con hơn cha, ông ta lập tức đoán ra được tám chín phần mười chuyện này, lập tức dùng một chân đá mạnh sau đầu gối Triệu Vân Phong, ép buộc Triệu Vân Phong quỳ gối trên mặt đất, ông ta mắng: "Thằng súc vật!"
Tất cả người có mặt ở đây đều sợ hãi.
Nhất là mẹ của Triệu Vân Phong cũng là vợ của Triệu Chấn Nguyên, bà ta mắng ngay: "Triệu Chấn Nguyên, ông làm gì đó!" Nói rồi muốn đưa tay đỡ Triệu Vân Phong đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận