Bà Cốt Khương Tô

Chương 138

Chương 138Chương 138
Chu Tiểu Ngư che lại phần ngực đang khó chịu của mình và đi theo anh.
Các bác sĩ và y tá đều bước ra ngoài.
Thậm chí Khương Tô vẫn chưa được đưa lên bàn phẫu thuật, cô vẫn giống như lúc vừa được đẩy vào, chỉ có một chỗ khác với lúc nấy đó là lúc đưa Khương Tô vào trên người cô không hề có một miếng vải trắng để che mặt.
Khi Khương Tô tỉnh dậy, chỉ có hai chữ để miêu tả trạng thái của cô lúc này đó chính là đau và lạnh.
Vừa đau vừa lạnh.
Miếng vải vẫn còn đang che trên mặt.
Cô cẩn thận nghe xem có tiếng động hay không, khi đã xác nhận không có người ở đây cô mới tháo tấm vải trên mặt xuống.
Bây giờ cô đang nằm trong nhà xác, máy lạnh bật số rất thấp, lạnh đến mức khiến cô run rẩy, cô ngồi dậy khỏi giường và nghe thấy một tiếng hét.
Cô nhìn sang và thấy người đang hét lên không phải là người mà là một con ma.
Một hồn ma nam trẻ tuổi.
Một người một ma mở to hai mắt nhìn chằm chằm nhau.
Con ma đó khá đẹp trai, nhưng bây giờ đã thành ma rồi, đẹp hay không không quan trọng nữa.
Khương Tô không nhìn nữa mà cô vén toàn bộ vải trắng che trên người, trên người cô không một mảnh quần áo, bởi vì đã bị y tá cắt thành từng mảnh vứt đi,
Bụng cô đã bị đâm tới mức nát bét, nhìn có chút thảm hại, nên cô nhìn một cái rồi nhanh chóng ngoảnh mặt đi.
Con ma lập tức che mắt lại, lẩm bẩm: "Ta hiện tại tuy đã chết, nhưng đạo đức của ta không thể mất đi, việc này có gì khác biệt với việc nhìn trộm một cô gái đang tắm? Không được xem không được xem..."
"Câm miệng." Tâm trạng của Khương Tô không tốt, con ma kia lại đứng ở đó lẩm bẩm ồn chết đi được, giọng điệu lạnh hơn lúc bình thường tám phần.
Can ma kia kinh hãi đến quên che mắt chớn chớn hai enn mắt tròn xoe: "Ngươi nhìn thấy ta sao!"
Khương Tô lạnh lùng nhìn hắn.
Nhưng hắn bỗng nhiên hưng phấn nói: "Ngươi có thể nhìn thấy ta sao?! Ôi trời! Ngươi là người đầu tiên nhìn thấy ta đấy! Tại sao ngươi vốn đã chết rồi, bây giờ lại sống lại?"
Khương Tô lười đến mức không thèm để ý đến con ma kia.
Cô bật dậy khỏi giường, hai chân cô mềm nhữn khụy xuống đất.
Con ma vô thức muốn đến đỡ Khương Tô, nhưng bàn tay của hắn lại xuyên qua cơ thể cô.
Khương Tô đứng dậy khỏi mặt đất, liếc nhìn vết thương trên bụng và tặc lưỡi lần nữa.
Con ma kia lại hoảng sợ quay lưng lại: "Thực xin lỗi, xin lỗi, ta không phải cố ý muốn nhìn..."
Khương Tô lấy tay kéo tấm vải trắng che người cô lại, quấn phần thân trên trần trụi của cô rồi vào lại, sau đó, cô bắt đầu lục lọi trong túi và lấy ra một nắm bùa, mới phát hiện ra hầu hết chúng đều dính máu và không thể sử dụng được nữa.
Cô mở từng cái một và chọn ra một tấm bùa Ẩn Thân vẫn còn sạch sẽ.
Khương Tô cũng không vội rời khỏi bệnh viện, mà lập ra kế hoạch tiếp theo trước, cô chắc chắn không thể trực tiếp trở về chỗ của ông Tôn, sớm như vậy đã vui vẻ xuất hiện trước mặt người khác là quá nguy hiểm, cô phải tìm nơi ẩn náu một lúc trước đã.
Khương Tô đeo bùa Ẩn Thân lên người, cả người cô lập tức biến mất.
Con ma nhìn thấy Khương Tô sống lại từ cõi chết, sau đó nhìn thấy cô biến thành người sống, làm con ma kia ngu người luôn, xoa đầu không được và đi đi lại lại trong nhà xác.
Khương Tô đẩy cửa nhà xác đi ra ngoài, bên ngoài ấm hơn rất nhiều, vị trí hiện tại của cô là ở cuối hành lang, cô đi ra ngoài, đi ngang qua trạm trực của y tá, cô nhìn thời gian ở phía sau, lúc đó là bốn giờ sáng, người y tá trực ban đang ngủ gật.
Cô tiếp tục đi về phía trước, rồi thản nhiên mở cửa một phòng bệnh mà không gây ra bất kỳ âm thanh nào.
Bệnh nhân trong phòng đang ngủ ngon lành.
Khương Tô tìm thấy một chiếc điện thoại di động, đi ra ngoài và phát ra một số mà cô đã thuộc lòng.
Phải rất lâu đối nhưng mới nhấc máv dianda nói nahe rất tức aiân- "Này! Là ai vậy?" "Tôi." Khương Tô nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận