Bà Cốt Khương Tô

Chương 279

Chương 279Chương 279
Ông cụ Địch liên tục thay đổi sắc mặt, sao có thể không nhìn ra ý muốn bảo vệ và hành động tuyên thệ chủ quyền vô thức của Cận Duật đối với Khương Tô? Điều đó đại biểu cho cái gì, ông ta là người từng trải, đương nhiên biết rõ, cũng vì biết nên ông ta mới thống khổ.
Tất cả điều này .... Thật sự quá vớ vẩn.
"Cha không đồng ý."
Chú Hai Địch giật nảy mình: "Ngài nói cái gì?"
Mặt ông cụ Địch xanh mét:
"Cha không đồng ý Cận Duật và cô ấy!"
Chú Hai Địch ngây người... ..
"Cô chạy cái gì?" Địch Cận Duật đuổi theo, bắt lấy cổ tay của Khương Tô đang nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Khương Tô giật vài lần không thoát được, tức giận nói:
"Ông nội của chú khi dễ Khương Hoan, chú thì khi dễ tôi! Họ Khương chúng tôi xứng đáng bị họ Địch mấy người khi dễ có phải hay không?"
Địch Cận Duật dở khóc dở cười:
"Tôi khi dễ cô bao giờ?"
Khương Tô vắt óc suy nghĩ nhưng không tìm ra bằng chứng Địch Cận Duật khi dễ mình, càng tức giận đến nỗi nghiến răng.
"Buông ra!"
Địch Cận Duật lạnh nhạt nói:
"Tôi buông ra cô sẽ chạy."
Khương Tô cáu lên:
"Tôi chạy mắc mớ gì tới chú? Dù sao họ Địch mấy người đều không phải là người tốt gì."
Địch Cận Duật sâu thẳm nhìn cô:
"Người khác là người khác, tôi là tôi. Khương Tô, cô không thể đổ tội mà người khác làm lên đầu của tôi, điều này không công bằng với tôi."
Lời nói của Địch Cận Duật có ám chỉ nào đó.
Khương Tô quay mặt đi, tránh ánh nhìn của anh.
"Tôi vô lý vậy đấy, hôm nay chú mới biết sao?" Ngữ điệu lại kìm lòng khâng đâu ha vuếna. "Ừ, hôm nay tôi mới biết." Địch Cận Duật nói, bàn tay cầm cổ tay của Khương Tô đổi sang nắm lấy bàn tay mềm nhỏ nhắn, nhẹ tênh nói: "Nếu cô muốn đi thì hãy dẫn tôi đi cùng."
Khương Tô giật mình quay đầu nhìn anh.
Địch Cận Duật trên mặt không chút gợn sóng, dường như câu nói vừa rồi không phải thốt ra từ miệng của anh.
Khương Tô:
"Chú..."
Ngữ khí của Địch Cận Duật vẫn vô cùng bình tĩnh:
"Đừng chối, là cô trêu chọc tôi trước."
Khương Tô: .... nợ đào hoa phải trả mau thế sao?
Đây là Địch Cận Duật giả đúng không?
Khương Tô nói: "Địch Cận Duật, tôi trêu chọc chú khi nào?"
"A." Địch Cận Duật lạnh lùng cười: "Hiện tại không thèm kêu chú luôn?"
Khương Tô bị nụ cười nhạt tràn đầy mỉa mai của Địch Cận Duật làm gai sống lưng.
Chú Hai Địch vừa đi ra đã nhìn thấy trường hợp đáng sợ này.
Địch Cận Duật trên mặt nửa cười nửa không, sắc mặt đáng sợ.
Khương Tô ngửa đầu "Tội nghiệp" nhìn anh.
Nhìn ngang ngó dọc đều giống như Địch Cận Duật khi dễ Khương Tô.
Chú Hai Địch đi tới gần, rống to:
"Cận Duật! Làm gì thế hả?!"
Địch Cận Duật không buông tay, không thèm liếc qua chú Hai Địch, anh vẫn nhìn thẳng vào Khương Tô:
"Không làm gì, chỉ đang thảo luận về bối phận với cô ấy."
Mắt Địch Cận Duật lạnh lẽo nhìn cô:
"Cô kêu tôi là chú, theo bối phận thì nên kêu chú Hai là ông nội Hai, kêu ông nội là .. . ông cố."
Hai chữ ông cố bị anh rít qua kẽ răng.
Khương Tô: .... sao bình thường không nhìn ra Địch Cận Duật giỏi ăn nói thế nhỉ?
Nếu thật sự tính bối phận, nói ra sợ là hù chết chú luôn! Duật biết cô là mụ yêu quái.
Khương Tô không biết vì sao thế cục xoay như chong chóng, tại sao cô bỗng bị Địch Cận Duật ăn gắt gao như thế?
Tình hình này không ổn rồi.
Chợt nghe Địch Cận Duật nói:
"Cô nói là không trêu chọc tôi thì tại sao hở chút là ôm tôi? Tại sao kêu tôi xoa bụng cho? Tại sao làm nững với tôi? Tại sao nhiều lần khiến tôi mềm lòng với cô? Đêm qua nữa, tại sao cô đến tìm tôi?"
"Khụ... " Một tiếng ho nhẹ vang lên, chú Hai Địch lúng túng nhắc nhở: "Này, chú còn chưa đi đấy nhé."
Bỗng chốc hai ánh nhìn bắn tới.
Chú Hai Địch lúng túng hết sức.
Cận Duật thiệt tình, lời như thế phải nói lúc chỉ có hai người chứ, sao có thể nói lời buồn nôn đó trước mặt ông ta.
Vợ ở nhà luôn lo lắng tính tình của Địch Cận Duật quá lạnh lùng cô độc, không biết nói chuyện dỗ con gái.
Ông ta cũng luôn tin rằng cháu trai của mình chưa biết yêu là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận