Bà Cốt Khương Tô

Chương 259

Chương 259Chương 259
Nghe thấy Khương Tô nhắc đến cái tên Thành Ngọc thì ông cụ Triệu lại tái mặt:
"Cô ta nói thế nào với cô?"
Khương Tô chỉ là:
"Ả nói người đàn ông kia thích Khương Hoan, cuối cùng còn mất mạng vì Khương Hoan."
Ông cụ Triệu nhìn Khương Tô, nét mặt có chút phức tạp: "Điểm này .. . cô ta không có nói sai. Năm xưa anh Ngọc đúng là chết vì Khương Hoan."
Ông cụ bổ sung thêm: "Nhưng không phải lỗi của Khương Hoan, là tự anh ấy lựa chọn."
Khương Tô truy vấn: "Năm đó rốt cuộc phát sinh chuyện gì?"
Ông cụ Triệu nhìn Khương Tô, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói:
"Đó đều là chuyện cũ, dù cô biết cũng không có ý nghĩa gì."
Ánh mắt ông cụ nhìn Khương Tô đong đầy dịu dàng mà lại bi thương: "Chúng ta đều đã già rồi, rất nhanh sẽ chết. Những người biết Khương Hoan cũng sẽ sớm bị vùi vào lòng đất, cô thì còn rất trẻ tuổi, cô nên nhìn tới trước, rối rắm quá khứ rất vô nghĩa với cô."
Khương Tô bị ánh mắt dịu dàng mà bi thương của ông cụ Triệu nhìn chăm chú, bỗng nhiên cũng cảm giác được một chút đau thương.
Khương Tô tin tưởng, mấy chục năm cô và ông cụ Triệu từng thân mật khăng khít, dù không phải người yêu cũng nhất định là bạn tốt từng thật lòng với nhau, nếu không thì cảm xúc đau thương như vậy không thể nào xuất hiện.
"Xin lỗi." Khương Tô bỗng nhiên nói.
Ông cụ Triệu hơi giật nảy mình.
"Câu nói này là tôi nói thay cho Khương Hoan." Khương Tô nhìn ông cụ Triệu.
Vành mắt ông cụ Triệu đỏ hoe, trong con ngươi già nua dâng trào lệ.
Ông cụ từng hận Khương Hoan.
Trong một thời gian dài Khương Hoan ra đi không từ giã, trong lòng ông cụ luôn hận Khương Hoan.
Hận cô nhẫn tâm, hận mãi không thể làm ấm cô, hận cô bỏ lại mình, hận cô không mang mình đi cùng.
Nhưng mỗi tối ông cụ Triệu vẫn nhớ Khương Hoan cho đến khi chìm vào giấc ngủ, ôm hy vọng mong manh có lẽ hôm sau cô sẽ trở về, vô số lần tự nhủ nếu Khương Hoan trở lại thì sẽ tha thứ cô đi không từ giã.
Nhưng Khương Hoan mãi không cho ông cụ cơ hội tha thứ.
Đến về sau, ông cụ Triệu trò chơi dân gian, buông thả bản thân, mỗi ngày say trong kỹ viện, ôm vô số đàn bà nhưng môi chỉ có thể kêu gọi tên của một người phụ nữ: Khương Hoan. .. Khương Hoan...
Mãi khi ông cụ bị cha đánh cho một trận, quỳ cả đêm ở từ đường, bị bệnh nặng suýt mất mạng.
Sau khi khỏe lại thì ông cụ giống như đổi thành người khác.
Ông cụ vâng theo sắp xếp của cha cưới một thục nữ danh viện, bà ấy rất tốt, rất đẹp, rất dịu dàng, chuyện gì cũng tôn ông cụ lên trước. Ông cụ tính khí táo bạo, bà ấy dịu dàng đằm thắm, luôn mềm nhẹ vuốt xuống cơn giận của ông cụ, chưa từng tranh cãi lại nửa câu, sinh con dưỡng cái cho ông cụ. Ông cụ thích bà ấy, nhưng vẫn qua lại với người phụ nữ khác.
Người phụ nữ kia không có điểm nào đặc biệt, chỉ có một chỗ đặc biệt nhất đại khái là đôi mắt kia, rất giống Khương Hoan.
Cả đời ông cụ Triệu không có lỗi với ai, người duy nhất làm lỗi là vợ của ông cụ.
Lúc ông cụ mang đứa con rơi về nhà, người vợ dịu dàng đằm thắm mà vô cùng kiên cường đó lần đầu tiên tan vỡ.
Bà ấy luôn biết sự tồn tại của Khương Hoan, thời còn son sắc bà ấy từng gặp Khương Hoan, sâu trong lòng thậm chí hâm mộ hay chạm tới mức ngưỡng mộ Khương Hoan. Thiếu nữ ấy mặt mày hăng hái, không chút kiêng dè, từng là bộ dạng mà bà ấy thời thanh xuân mong muốn được trở thành nhất. Bao gồm lúc biết tin mình sắp gả cho Triệu Văn Chiêu, bà ấy vừa bi ai vừa âm thầm vui vẻ.
Triệu Văn Chiêu thời trẻ có khuôn mặt dù đi kỹ viện thì đám kỹ nữ sẵn sàng cho ngủ không lấy tiền.
Bà ấy không cần cố gắng khuyên nhủ mình cũng dễ dàng yêu Triệu Văn Chiêu.
Bà ấy vẫn luôn biết trong lòng Triệu Văn Chiêu có một người, nhưng chưa từng nghĩ sẽ xóa Khương Hoan khỏi trái tim ông cụ, bà ấy chỉ mong mỏi có ngày được Triệu Văn Chiêu đặt trong lòng giống như Khương Hoan.
Bà ấy quả thực làm được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận