Bà Cốt Khương Tô

Chương 88

Chương 88Chương 88
Ví dụ như vị đạo trưởng bắt quỷ không thành trái lại bị quỷ giết chết kia, chỉ cầm có ba nghìn phí dịch vụ ít ỏi mà mất cả mạng.
Khiến mọi người không khỏi cảm thán, cho dù là nghề nào thì người kiếm được tiền luôn là những người tài giỏi hàng đầu nghề đó.
Khương Tô quay trở lại phòng họp một lần nữa.
Cha mẹ của hai người kia đã khóc như mưa, Châu Bội Bội cũng khóc theo.
Khương Tô cảm thấy bọn họ cũng đã khóc gần xong rồi, lúc này cô mới ngồi xuống ghế, cho Châu Bội Bội mượn cơ thể mình.
Khương Tô cho linh hồn khác mượn cơ thể không có nghĩa linh hồn của cô thoát ra khỏi cơ thể, cô chỉ giao quyền chỉ đạo cơ thể này cho Châu Bội Bội, nhưng cô vẫn ở trong cơ thể mình, Châu Bội Bội thấy gì cô sẽ thấy cái đó.
Khi cô nhìn thấy nét mặt đau thương của cha mẹ Châu Bội Bội, cô không tài nào cảm thấy quá xúc động, cô sinh ra đã không cha không mẹ, bị một con yêu quái mang vào núi nuôi lớn, xem như lớn lên bên cạnh yêu quái. Yêu quái và con người không giống nhau, chúng nó trời sinh đã máu lạnh bạc bếo, mà con yêu quái nuôi cô không phải vì lòng tốt gì, chỉ là khi đó cô còi cọc quá, nó muốn nuôi cô lớn một chút rồi mới ăn, kết quả sau cô lớn lên thì nó không thể ăn cô được nữa, vì nó không đánh lại cô, ngược lại còn bị cô đàn áp thành nô dịch, mãi đến khi thiên kiếp của nó đến, không vượt qua được rồi bị một tia sấm đánh tan thành mây khói.
Cho nên trời sinh Khương Tô không hiểu cái gì gọi là máu mủ tình thân, sau này cuộc đời lại dạy cho cô biết cái gì gọi là cá lớn nuốt cá bé.
Nhìn những khuôn mặt đau buồn trước mắt, cô chỉ nghiêm túc suy nghĩ có nên thu tiền của bọn họ hay không thôi.
Cuối cùng các phụ huynh đã đạt được sự đồng thuận với phía nhà trường, đồng thời nhận một khoản bồi thường kếch xù, quan trọng nhất là bọn họ đã được giải thoát khỏi sự đau khổ khôn xiết, lúc trước họ chịu mọi đau khổ tra tấn một vì chịu cảnh mất con, hai là không thể hiểu tại sao con gái lại tự sát, còn bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, cuối cùng bọn họ đã có thể được giải thoát khỏi sự tra tấn và đau khổ.
Vì để tỏ lòng biết ơn Khương Tô, mỗi nhà đều chủ động lấy ra mười phần trăm phí bồi thường để làm phí cảm ơn Khương Tô.
Khương Tô dối trá từ chối một chút, sau đó nhận lấy. Lúc rời khỏi đây, Khương Tô có gặp Trịnh Dung Dung.
Cô ta đang đứng bên cạnh một bạn nam trông rất đẹp trai, vừa nhìn thấy cô thì nụ cười tươi tắn ngọt ngào trên mặt cô ta lập tức cứng lại.
Ánh mắt Khương Tô âm thầm đảo từ mặt cô ta sang khuôn mặt của cậu học sinh điển trai kia.
Thật là quá đẹp, một nam sinh trẻ trung mơn mởn, giống như bóp nhẹ một cái là chảy ra nước, nhưng có lẽ phải mười năm sau cô mới cảm thấy hứng thú với cậu ta.
Châu Ngang nhìn theo ánh mắt Trịnh Dung Dung, lúc nhìn thấy Khương Tô chỉ cảm thấy đôi mắt bỗng sáng lên, lúc này hốc mắt Khương Tô vẫn còn đỏ ửng, khiến ai nhìn cũng không khỏi thấy thương, cậu ta cảm thấy hơi sửng sốt.
Trịnh Dung Dung có hơi chột dạ một chút, cô ta kéo tay áo Châu Ngang, nói: "Châu Ngang, chúng ta đi nhanh đi, sắp vào lớp rồi."
"À, ừ." Châu Ngang hoàn hồn lại, ánh mắt lưu luyến đảo một vòng trên mặt Khương Tô rồi dừng lại.
Khương Tô xoay người sang chỗ khác, nhìn bước chân vội vàng của Trịnh Dung Dung rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Khương Tô tiện tay gọi một chiếc xe để trở về, đến nơi thì cô đưa cho tài xế một tờ tiền mặt màu đỏ, nói: "Không cần thối lại."
Đây là lần đầu tiên bác tài gặp được khách hàng không cần thối tiền lẻ, ông ấy hơi sửng sốt sau đó vẻ mặt trở nên phấn khích, nói: "Cảm ơn nhé!"
Lúc Khương Tô mới vừa bước xuống xe, đã nghe thấy phía trước vang lên tiếng còi ô tô, tuy không làm Khương Tô sợ nhưng mà rất chói tai.
Cô nhíu mày nhìn sang.
Rồi thấy ngay Triệu Vân Phong bước xuống khỏi xe, mặc áo vest đi giày da, trong tay còn ôm một bó hoa hồng rực rỡ, còn làm ra vẻ nghiêng người dựa lên chiếc xe thể thao màu trắng bạc, tay gác lên kính chắn gió, nhìn Khương Tô nở nụ cười đầy phóng khoáng: "Hi - Tiên cô, chúng ta lại gặp mặt rồi."
Khương Tô nhếch môi, cười như không cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận