Bà Cốt Khương Tô

Chương 128

Chương 128Chương 128
"Đi thôi." Cô cầm lấy con thỏ bông kia, sau đó xoay người bỏ đi.
Một lát sau, Địch Cận Duật cũng đuổi tới.
"Cô có sao không?"
Khương Tô cầm con thỏ kia trong tay, ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt thờ ơ: "Chuyện gì?"
Địch Cận Duật nhìn cô một láy, ma xui quỷ khiến thế nào lại đột nhiên giơ tay lên sờ đầu cô.
Vô cùng dịu dàng.
Khương Tô hơi sững sờ.
Địch Cận Duật cũng ngẩn người, giống như bị điện giật nhanh chóng rút tay lại, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, rồi nói: "Đi thôi."
Sau đó đôi chân dài sải từng bước lớn đi đằng trước Khương Tô.
Khương Tô giơ tay sờ đầu mình, vẻ mặt kỳ lạ nhìn người đàn ông đi nhanh như bay trước mặt mình.
Lân tới xe.
Địch Cận Duật hỏi: "Nên làm gì tiếp đây?"
"Về nhà rồi nói." Khương Tô nói.
Bé gái ma buồn bực ngồi trên đùi nữ quỷ, nữ quỷ ôm lấy nàng, có lẽ do ảnh hưởng cảm xúc của bé gái ma mà nữ quỷ cũng nhớ tới thân thế bi thảm của mình, vẻ mặt buồn bã.
Khương Tô đưa con thỏ kia cho con bé: "Nè. Thỏ của ngươi."
Bé gái ma ngẩng đầu lên nhìn Khương Tô nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cô, con bé lễ phép nói: "Cảm ơn tiên cô." Sau đó mới giơ tay nhận lấy, chỉ là bàn tay của con bé chỉ chạm vào khoảng không, tay của con bé xuyên qua người thỏ bông, con bé còn quá yếu, chưa thể chạm vào những vật hữu hình.
Khương Tô quay đầu lại nhìn một chút, sau đó lấy con thỏ lại, cầm nó trong tay niệm chú, rồi lại đưa ra sau: "Này. Được rồi đó."
Bé gái ma dè dặt sờ thử, nào ngờ thật sự có thể chạm vào bộ lông mềm mại của con thỏ, con bé hài lòng mỉm cười.
Khương Tô thu tay về, mặt vẫn không có cảm xúc nhìn thẳng phía trước.
Địch Cân Du↠nhìn thấv ©on thỏ I2 h?ng trên không †rund 212 and chiếu hậu, anh gần như đã đoán được vừa nãy Khương Tô đã làm gì, anh nghiêng đầu nhìn Khương Tô một cái, nhưng lại chỉ nhìn thấy góc mặt lạnh lùng của cô gái.
Sau khi trở về, Khương Tô bày trận ngay trong sân.
Một bàn thờ, một cây nhang, một chậu than.
Chậu than đặt trong trận pháp, nhang đặt bên cạnh chậu than.
Cô đốt bùa bỏ vào trong chậu than, rồi cũng bỏ con thỏ bông kia vào trong chậu.
Khói theo đó bốc lên nghỉ ngút.
Khói từ những cây nhang đặt gần đó cuộn lên cùng với làn khói dày đặc.
Nhưng nó không bay theo hướng gió mà bay thẳng lên, khi đạt đến một độ cao nhất định, nó đột nhiên xoay một góc chín mươi độ kỳ lạ trong không trung, kéo ngang theo đường thẳng.
Khương Tô ném lá bùa trong tay vào chậu than, sau đó linh hồn xuất ra.
Địch Cận Duật đứng cách đó không xa, lạnh nhạt nhìn Khương Tô.
Thấy nhang mà Khương Tô đốt đã cháy gần hết.
Mọi thứ trong chậu than sắp bị đốt thành tro, chỉ còn lại một làn khói mờ nhạt.
Nhưng Khương Tô vẫn đứng đó không hề nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, hay tai kết ấn giống hệt một pho tượng.
Địch Cận Duật bắt đầu nhíu mày, nhớ tới lời dặn của Khương Tô dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể cắt ngang giữa chừng, anh xoay người đi vào phòng gọi ông Tôn ra.
"Nhang đã cháy gần hết, cô ấy sẽ không có chuyện gì chứ?"
Ông Tôn vô cùng bình tĩnh: "Yên tâm đi, cô ấy sẽ không sao đâu."
Ông Tôn mới nói xong thì Khương Tô đã mở mắt.
Linh hồn xuất ra ngoài quá lâu, ngay cả Khương Tô cũng không chịu nổi, cô cảm thấy đầu mình hơi choáng.
Ông Tôn thấy sắc mặt cô không đúng, lập tức tiến lên muốn đỡ lấy cô.
"Cô bị sao vậy?" Địch Cận Duật cũng bước tới.
Khương Tô được ông Tôn đỡ, không nhịn được cảm thấy đau lòng: "Tôi Địch Cận Duật thở phào nhẹ nhõm, sau đó bật cười.
"Cô yêu tiền thế sao?"
Khương Tô trừng mắt liếc người đàn ông nắm được điểm yếu của mình một cái, đột nhiên lạnh run lên, sau đó cô rút cánh tay ra khỏi tay của ông Tôn, dậm chân nói: "Đi thôi, lạnh muốn chết, vào nhà rồi nói."
Cô đứng im ở đó gần nửa tiếng, sắp bị lạnh cóng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận