Bà Cốt Khương Tô

Chương 210

Chương 210Chương 210
Khương Tô mỉm cười rạng rỡ, lập tức ngả người vào lưng anh, vòng tay qua cổ anh, ngọt ngào nói: "Chú Địch, chú thật tốt bụng."
Cánh tay mềm mại của cô áp vào cổ Địch Cận Duật, khiến Địch Cận Duật khó chịu cử động, sau đó anh nhẹ nhàng cống Khương Tô đứng dậy, dùng hai tay giữ chắc hai chân cô, nhanh chóng cõng cô lên chỗ đám tang.
Khương Tô nằm trên lưng Địch Cận Duật, cảm thấy rất vui.
Cô rất nhanh nhạy, tự nhiên có thể cảm nhận được thái độ của Địch Cận Duật đối với cô càng ngày càng tốt, mỗi khi có chuyện gì anh đều cự tuyệt, nhưng mỗi lần như vậy anh lại không thể chịu nổi mấy cử chỉ làm nũng của cô.
So với Địch Cận Duật mà cô gặp lúc đầu, người luôn có vẻ mặt lạnh lùng, động một tí là lại xách cô lên đi khắp nơi như xách một con gà.
Cô thích Địch Cận Duật hiện tại hơn, tuy miệng nói không muốn nhưng lại rất thành thật với cơ thể của mình.
Cô đang nghĩ thầm thì chợt nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của Địch Cận Duật, cô nói: "Chú Địch, sắp đến mùa hè rồi, khi nào chứng tê cóng của chú mới khỏi? Tai chú đỏ quá..."
"... lIm nào."
Sau khi lên núi, Địch Cận Duật ngồi xổm xuống, mời Khương Tô đi xuống.
Khương Tô miễn cưỡng trượt xuống lưng Địch Cận Duật, nói: "Chú Địch, lát nữa chú có thể cõng cháu xuống núi không."
Địch Cận Duật không nói gì.
Khương Tô coi như vậy là anh đã đồng ý.
Rồi cô bước tới đó.
Hố đặt quan tài đã được đào sẵn.
Quan tài được đặt ở một bên, lúc này ông lão mù và Tăng Hùng đi lên, Tăng Hùng lên núi mang theo một tay nải rất nặng, trong đó có chứa nhiều dụng cụ khác nhau.
Ông lão mù bước tới quan tài, quỳ xuống đất đặt một chiếc lò than trước mặt. Ông ta đốt vài tờ tiền giấy rồi cho vào đó, vừa đốt vừa tụng kinh.
Chắc là để cầu ma dọn đường.
Địch Cận Duật không biết Khương Tô định làm gì, lo lắng quan tài bị chôn mất nên hạ giọng hỏi: "Cô muốn làm gì?"
Khương Tô cũng hạ giọng nói: "Tôi viết bùa, sau đó chú nghĩ cách dán nó xuống dưới quan tài, để bảo vệ người bên trong khỏi bị ngạt thở mà chết."
Khương Tô nói xong bèn nhét lá bùa vào túi của Địch Cận Duật.
Nếu bị chôn sống dưới đất như thế này.
Chỉ sợ người bên trong vốn hơi thở đã yếu ớt sẽ không chịu nổi nửa nén nhang mà chết ngạt.
Bây giờ họ không thể đưa cô ta ra khỏi quan tài, chỉ có thể cứu cô ta thoát khỏi miệng tử thần trước, sau đó khi họ tìm ra âm mưu mà ông lão mù đang suy tính, họ sẽ quay lại đào cô ta lên.
Địch Cận Duật thò tay vào túi chạm vào lá bùa, chất liệu mảnh giấy màu vàng hơi thô ráp.
Khương Tô đưa lá bùa cho Địch Cận Duật, không hề lo lắng Địch Cận Duật không thể hoàn thành nhiệm vụ, cô không biết tại sao, nhưng dường như cô cảm thấy Địch Cận Duật chính là đấng toàn năng, cô chỉ cần nói một câu là anh chắc chắn có thể giúp cô giải quyết vấn đề.
Ngay cả bản thân cô cũng không biết cảm giác tin tưởng này đến từ đâu, cũng không thể giải thích tại sao một người luôn luôn đa nghỉ như cô, lại có thể tự tin cho rằng Địch Cận Duật sẽ không bao giờ phản bội cô.
Địch Cận Duật đã không làm cô thất vọng.
Khi cô đang quan sát phong thủy của dãy núi này, Địch Cận Duật từ bên kia đi tới.
Cô nhìn anh.
Anh gật đầu.
Ông lão mù làm lễ âm hôn theo trình tự xong, bắt đầu chôn cất.
Hai chiếc quan tài được đặt cạnh nhau trong hang chôn, hai nam nữ thanh niên chưa từng gặp mặt trong đời sau khi chết lại trở thành vợ chồng.
Người nhà không được phép khóc vì đây là hỷ sự, mẹ của Châu Bằng chỉ có len lén cố ngăn lại nước mắt.
Khương Tô lạnh lùng nhìn cảnh này, cảm thấy phong tục này thực sự Cả câu nói của người dân địa phương cho rằng âm hôn có lợi cho sự thịnh vượng của con cháu đời sau cũng khiến cô chế nhạo.
Ngày xưa tục lệ âm hôn được các thầy phong thủy truyền bá để kiếm nhiều tiền hơn, nhưng đến giờ nó vẫn còn tiếp tục, thực sự là một di sản không bao giờ bị dập tắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận