Bà Cốt Khương Tô

Chương 146

Chương 146Chương 146
Lê Thuật vẫn lạnh lùng như trước: "Tùy."
Viên Lê Nhi thật sự bị chọc tức: "Tôi còn muốn nói cho bọn họ biết là anh ngoại tình!"
Lê Thuật cười lạnh một tiếng: "Cô thử nhìn xem, xem là cô chết trước hay tôi chết trước."
Lúc này Viên Lê Nhi thật sự không thể nói được nữa, bây giờ Lê Thuật đã đứng vững gót chân trong giới giải trí, nhưng cô vẫn chỉ là một người mới, hơn nữa từ xưa đến giờ chuyện tình cảm của Lê Thuật đều dễ hợp dễ chia, những nữ nghệ sĩ sau khi chia tay đều ít nói xấu Lê Thuật, chỉ sợ cho dù cô ta lên án Lê Thuật ngoại tình thì không thể đụng được Lê Thuật tí nào, ngược lại cô ta sẽ lọt vào tầm trả thù của Lê Thuật.
Viên Lê Nhi tức giận rời di.
Vừa lúc đụng phải trợ lý Tiểu Trương đi mua đồ ăn tối quay về, cậu ta nhiệt tình gọi: "Ai, cô Viên, không ở lại ăn cơm hả?"
Lại bị Viên Lê Nhi tức giận trừng mắt một cái.
Đi tới cửa cậu ta mới phát hiện còn có người, cậu ta vẫn luôn cảm thấy Lê Thuật đã đủ cao, không ngờ người đàn ông này còn cao hơn một đoạn, quan trọng là dáng vẻ còn vô cùng đẹp trai, nhưng mà hơi lớn tuổi, nếu không cậu ta chắc chắn sẽ cho rằng đây là người mới ký của nhà nào đó.
Địch Cận Duật nhìn hai chiếc túi nhựa to đùng trong tay cậu ta một cái, sau đó giương mắt nhìn về phía Lê Thuật nói: "Xem ra nhà anh có không ít khách."
Lê Thuật:...
Cửa mở ra từ bên ngoài.
Lê Thuật đi đến.
"Đi rồi sao?" Khuôn mặt Khương Tô lộ vẻ mong chờ.
Lê Thuật nhìn cô bằng ánh mắt vi diệu, sau đó yên lặng bước sang bên cạnh, từng bước khiến người đàn ông ở phía sau lưng anh ta xuất hiện.
Biểu cảm của Khương Tô lập tức cứng đờ.
Địch Cận Duật đã hai ngày một đêm không ngủ, cứ như già đi mấy tuổi, sắc mặt rất tệ, dưới cằm mọc râu, mắt đỏ cả lên, cả người trông vừa tiểu tụy vừa mệt mỏi, đâu còn vẻ mặt đắc ý mà Khương Tô thường gặp.
Lúc này, Khương Tô không có thời gian để mắng, đối diện với Địch Cân Duât đêât nhiên vuất hiên trước mặt mình. eâ không biết nên làm biểu cảm nào cho hay, một lúc sau mới miễn cưỡng mở một nụ cười:
"Chú... chú Địch"
Địch Cận Duật cả ngày nay không thể chợp mắt, chỉ cần vừa chợp mắt, anh thấy Khương Tô đầu máu nằm trong lòng anh, anh không chỉ một lần xuất hiện ảo thính, nghe thấy Khương Tô đang gọi chú Địch.
Và lúc này, Khương Tô đứng ngay trước mặt anh.
Rõ ràng như vậy.
Còn gọi anh là chú Địch.
"Cô... ổn chứ?" Địch Cận Duật nhìn xuống phần bụng của Khương Tô, giọng trở nên khàn.
Khương Tô tuy đã ngủ cả ngày, nhưng mặt vẫn trắng bệch, trên mặt không có tí máu, đôi môi vốn đỏ hồng cũng chuyển sang màu trắng, cả người trông như đang bệnh.
"Có thể ổn sao?" Lê Thuật cười nhạt: "Bụng bị đâm đến nát nhừ."
"Xin lỗi." Địch Cận Duật nhìn Khương Tô nói: "Đáng nhẽ tôi nên bảo vệ cô thật tốt."
Nói thật, trong lòng Khương Tô có tí hoảng sợ.
Cô tưởng Địch Cận Địch đến để hỏi tội, đó mới là phong cách của anh, kết quả là thái độ bây giờ lại như vậy, trong lòng cô có tí hoảng sợ.
Nhưng Khương Tô là ai, là người được voi đòi tiên, Địch Cận Duật vừa nhận lỗi, cô ngay lập tức bắt đầu giả vờ nhu nhược, đôi mắt rưng rưng, khiến cho Lê Thuật vừa nhận được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất cũng phải trầm trồ, đây chính là nhập vai trong một giây, đã có thể đi tranh giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Khương Tô uất ức nhìn Địch Cận Duật mà nói: "Tôi không phải cố ý giấu chú, tôi cũng không biết vì sao, khi tôi tỉnh dậy đã ở nhà xác, vừa lạnh vừa đau, tôi sợ chú xem tôi là yêu quái mà bắt tôi, nên đã chạy trốn, cũng không biết phải đi đâu, chỉ có thể gọi cho Lê Thuật nhờ anh ta đến đón tôi."
Vẻ mặt ốm yếu đó của cô, không cần phải giả vờ cũng đã đủ tội nghiệp rồi, huống chi Địch Cận Duật còn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng cả người đầy máu của cô.
"Tôi biết."
Sau khi Địch Cận Duật xem camera xong có suy đoán như vậy, anh biết trên người Khương Tô có bùa Ẩn Thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận