Bà Cốt Khương Tô

Chương 257

Chương 257Chương 257
Khương Tô thuận thế gần sát, tựa vào ngực Địch Cận Duật, bàn tay mềm mại cầm tay áo của anh, thăm dò đốt lửa:
"Tôi nhớ chú."
Khương Tô từ xưa đến nay có một cái tật không bỏ là thích tự tìm đường chết, rõ ràng trong lòng biết không thể khiến Địch Cận Duật thích chính mình, cô nên cách xa anh ra, cố tình không kiềm được muốn đi trêu chọc anh.
Còn Địch Cận Duật?
Trong lòng rõ ràng biết, Khương Tô nói lời này chỉ sợ không đến 30% là thật, nhưng bị cô dỗ ngọt, anh không kiểm được lòng mềm mại.
Rõ ràng nên đẩy cô ra, nhưng không biết tại sao đôi tay chém yêu trừ ma lúc này không có chút sức lực đẩy một cô gái ra.
Địch Cận Duật giơ tay lên, cứng ngắc vuốt đỉnh đầu xúc cảm siêu tốt của Khương Tô:
"Khuya lắm rồi, vào trong ngủ sớm đi."
Khương Tô buông ống tay áo, ngửa đầu nhìn anh, cười tủm tỉm nói:
"Vậy lần sau chú trả đồ vật quan trọng cho tôi thì nhớ đến sớm."
Địch Cận Duật bật cười.
Anh ngồi lên xe.
Khương Tô đứng trên bậc thang vẫy tay với anh, cười siêu ngọt.
Địch Cận Duật không nhịn được cười khẽ, sau đó lái xe chạy ra ngõ nhỏ.
Khương Tô xoay người vào sân, liền trông thấy Hắc Thuật đứng ở nơi đó, nét mặt có chút tối tăm nhìn cô:
"Cô đang chơi với lửa, coi chừng có ngày chết cháy."
"Không liên quan đến ngươi, Hắc Thuật." Khương Tô đi qua, nhéo gò má cậu ta: "Cũng đừng tính toán làm bất cứ chuyện ngu xuẩn."
Dám nhéo mặt của Hắc Thuật nổi tiếng hung tàn trong giới yêu quái thì đại khái cũng chỉ có Khương Tô.
Càng quan trọng là, Hắc Thuật không tức giận chút nào.
Đại khái là vì mấy chục năm nay khi cậu ta còn chỉ là một con mèo đen thì Khương Tô đã làm hết đủ thứ chuyện phá hoại hình tượng uy nghiêm của đai vêu auái như cân †a_ Từ lúc ban đầu uv hiến hăm da: đến về eau nhẫn nhục chịu đựng, Hắc Thuật tuyệt đối không thừa nhận đây là biểu hiện cậu ta bị Khương Tô "Thuần hóa". ...
"Tôi thời gian gần đây sẽ đi Thành Tây một chuyến." Sau khi ăn no, Khương Tô nhẹ hãng tung ra tin tức này.
Từ khi trở về từ Thành Sơn thì Khương Tô vẫn luôn có quyết định này, những ký ức đã mất thường nhảy ra những lúc làm cô không kịp trở tay, khiến cô như mắc cục nghẹn trong cổ họng, nên quyết định tự mình đi giải quyết chuyện này.
Ông Tôn định đứng lên dọn dẹp, nghe Khương Tô nói câu này thì động tác tạm dừng một lúc, tiếp đó đặt bát đũa xuống bàn, cố gắng hết sức bình tĩnh hỏi: "Đi Thành Tây là vì có chuyện gì muốn làm sao?"
"Ừm, có chút việc." Khương Tô không muốn chia sẻ việc mình mất trí nhớ với họ.
Hắc Thuật nói:
"Ta đi với cô."
Khương Tô nói:
"Còn chưa đăng ký thân phận cho ngươi xong, đi máy bay không mang theo mèo được."
Hắc Thuật cố gắng thuyết phục:
"Ta có thể biến nhỏ hơn nữa giấu trong quần áo của cô."
Khương Tô quyết định nói rõ ra:
"Ta không muốn mang theo ngươi."
Hắc Thuật: ".. "
"Chuẩn bị bao lâu trở về? Tôi chuẩn bị hành lý giúp cô." Ông Tôn hỏi.
"Không xác định. Đại khái mười ngày, nửa tháng gì đó." Khương Tô nói: "Không cần chuẩn bị nhiều thứ giúp tôi, đến bên kia có thể mua mới."
Được báo cho biết đại khái ngày về, ông Tôn mới lặng lẽ thở ra, cũng nở nụ cười:
"Được rồi, vậy khi nào cô đi thì nói một tiếng, tôi chuẩn bị giúp cho."
Khương Tô nói:
"Khoảng hai ngày thôi."
Trước khi đi Thành Tây, Khương Tô định hôm nay đi nhà cổ họ Triệu trước....
Ông cụ nhà họ Triệu rất bất ngờ khi Khương Tô đến. cho dù sai người đến mời cũng không dám thường xuyên, mà toàn là bị Khương Tô từ chối.
Cho nên hôm nay Khương Tô chủ động đến thăm, hơn nữa chỉ đi một mình khiến ông cụ Triệu cực kỳ vui sướng bất ngờ.
Bình thường nhà cổ nhà họ Triệu rất yên tịnh, người hầu khi đi đường cũng đều cố ý bước khẽ khàng như lướt không khí.
Cậu chủ nhỏ nhà họ Triệu đúng dịp hôm nay đến đây học thư pháp, trông thấy Khương Tô thì siêu vui, luôn miệng kêu cô.
Khương Tô cũng thích nhà họ Triệu, cười tủm tỉm trò chuyện, hiếm khi nào cô kiên nhẫn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận