Bà Cốt Khương Tô

Chương 90

Chương 90Chương 90
Nửa bên mặt còn lại của Triệu Vân Phong cũng sa sầm xuống.
Vừa vào trong nhà, ông Tôn đã thấy Khương Tô đang cầm một chai nước khoáng, cô uống một hơi cạn sạch cả chai, sau đó tiện tay ném nó ra sau, chai nước rơi chính xác vào thùng rác nằm cách cô hai mét.
Lúc cô quay người lại, ông Tôn hơi giật mình: "Cô... sao mắt cô lại đỏ thế?"
Vẻ mặt Khương Tô buồn bực: "Tôi bị lừa rồi. Nếu không phải vì muốn hai cô bé kia ngoan ngoãn lên đường thì còn lâu tôi mới làm nhiều chuyện như vậy, tôi mệt quá."
Cô nằm trên sô pha, khó chịu vặn vẹo cái cổ đau nhức: "Tiểu Văn, cổ của tôi đau quá, cậu xoa bóp giúp tôi nhé."
Ông Tôn lập tức đi tới, nhẹ nhàng nâng cái đầu đang dựa trên sô pha của cô lên, vén tất cả tóc vướng trên mặt cô sang một bên, sau đó thuần thục xoa bóp cổ vai gáy của cô.
Khương Tô chậm rãi nhắm mắt lại, được xoa bóp thoải mái đến mức rên rỉ.
Xoa bóp một lúc, Khương Tô hỏi: "Sao hôm nay lại về sớm thế?"
Ông Tôn vẫn giống trước đây, chiều nào cũng bày sạp hàng ở trên cầu vượt, nhưng thời gian mở sạp càng lúc càng trễ hơn, chỉ có thời gian về nhà là càng ngày càng sớm, mỗi ngày có thể bày sạp hai tiếng đã là tốt lắm rồi, ngày nào cũng vậy, dù chỉ dựng sạp có hai tiếng, đôi khi còn không mối nào nhưng ông Tôn vẫn kiên trì ngày ngày bày sạp.
Hôm nay còn chưa tới năm giờ, ông ấy đã dọn sạp về nhà.
Ông Tôn vừa cười vừa nói: "Không có mối làm ăn thì về sớm thôi."
Thực ra việc làm ăn mỗi ngày đều không khác nhau là mấy, chỉ là ông ấy muốn về sớm để nấu cơm cho cô.
Khương Tô hừ một tiếng: "Dù sao việc làm ăn của cậu cũng không tốt lắm, hay dẹp luôn đi, tôi sẽ kiếm tiền nuôi cậu."
Ông Tôn cười nói: "Tôi quen rồi."
Lâu nay ông ấy đã có thói quen kiếm một việc gì đó để làm trong lúc Khương Tô đi vắng.
Từ năm mười ba tuổi đến năm hơn hai mươi tuổi, ông ấy đã nghĩ bản thân sẽ hầu! ha c=â cả đời. eâ chính là †¬àn bê thế điới ©Ùa âna ấv naoài viêc bảo vệ cô thì ông ấy không có chuyện gì khác để làm.
Cô đã từng nói với ông, nếu ngày nào đó cô đi mất, ông ấy đừng đi tìm cô, đến khi nào muốn về thì cô sẽ tự quay về.
Sau đó cô bỏ đi.
Ông ấy có cảm giác như mình bị cả thế giới bỏ rơi, ông ấy vẫn còn nhớ lời cô nói, đừng tìm cô, cho nên ông ấy chưa bao giờ đi tìm cô.
Cứ sống suy sụp tinh thần gần hai năm trời, sau đó ông ấy từ từ ôn tập lại những kiến thức bói toán và xem phong thủy được học từ cô, và bắt đầu học cách sống một mình.
Bây giờ tuy Khương Tô đã quay lại nhưng ông ấy vẫn luôn lo lắng, không dám coi Khương Tô là cả thế giới của mình giống như trước đây, ông ấy sợ một ngày nào đó cô bỗng âm thầm lặng lẽ đi mất, lúc đó không biết ông ấy có còn dũng khí để bước tiếp nữa không.
Hiện tại rất tốt.
Ngày nào ông ấy cũng chuẩn bị tốt cho việc Khương Tô sẽ bỏ đi.
Có lẽ tay nghề của ông Tôn rất thoải mái nên Khương Tô dần dần ngủ Say.
Bước chân của ông Tôn nhẹ như bay, ông ấy vào phòng cầm một chiếc chăn ra đắp cho Khương Tô, sau đó lại nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại, thời tiết ngày càng ấm áp, cây liễu già trong sân đã bắt đầu đâm chồi, thấy mùa xuân đang đến, ông Tôn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy lòng mình rất vui.
Khương Tô ngủ sớm, dậy cũng sớm.
Hôm sau cô dậy rất sớm.
Ông Tôn vừa nghe thấy tiếng Khương Tô rời giường đã vội vàng mặc quần áo xuống giường.
Ông ấy vừa buộc nút áo, vừa hỏi Khương Tô đang mang dép lê đi dạo quanh nhà: "Cô có đói không? Muốn ăn ở nhà hay là ra ngoài ăn?"
Khương Tô chọn đi ra ngoài ăn.
Ông Tôn đưa cô đến một quán ăn sáng ở đầu ngõ.
Tám giờ sáng, người qua lại không nhiều.
Đã có vài đợt khách hàng đi ra, những người đến ăn sáng vào thời điểm này thường là những người làm việc vào ban đêm hoặc là không phải đi làm. Ông Tôn! Mặt trời mọc phía Tây sao, vậy mà ông lại đến quán của tôi ăn sáng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận