Bà Cốt Khương Tô

Chương 72

Chương 72Chương 72
Bà Hai Triệu cũng cảm thấy hơi khó hiểu, tuy bình thường cả hai nhà ít qua lại, chủ yếu là vì cả nhà anh Cả luôn bày ra vẻ kiêu ngạo ăn trên ngồi trước bọn họ, cho nên hai anh em mới giả vờ giả vịt hòa thuận nhau trước mặt ông cụ Triệu, còn sau lưng thì không ai thèm để ý ai, mà chị em dâu bà ta cũng luôn giữ hòa bình ngoài mặt, tuy bình thường chị dâu Cả không thích nói chuyện với bà ta nhưng mà mỗi lúc trò chuyện đều sẽ khách sáo với nhau, chẳng biết hôm nay bị cái gì kích thích nữa...
Bà Hai Triệu chỉ nghĩ đơn giản là vì hôm nay ông cụ Triệu ưu ái bà Triệu hơn, cho nên bà ta mới vênh mặt như vậy.
Bà Hai Triệu cố nhịn cơn tức xuống, hỏi: "Vậy bà cốt chữa bệnh cho Tiểu Kiệt đâu? Bị ông cụ đuổi đi rồi sao?"
Bà Triệu không trả lời, bà Hai Triệu tự suy đoán bản thân đã nói đúng rồi, dù sao ngày hôm qua ông cụ mới nổi trận lôi đình, vì thế bà ta nói: "Tôi thấy chị dâu Cả tốt nhất đừng gửi gắm hi vọng vào đám bà cốt, đạo sĩ gì đó, tôi nghe người ta giới thiệu có một bệnh viện..."
Bà Triệu lại không có tâm trạng nghe bà ta lải nhải, cũng lo lắng nói quá nhiều sẽ bất cẩn lỡ lời, vì thế quay đầu đi về phía con trai nhỏ và con dâu cả.
Bà Hai Triệu cảm thấy hết hứng thú, thầm trợn mắt, bỏ đi.
Bà Triệu thấy bà Hai Triệu đi rồi, lúc này mới cẩn thận nói hết những lời Khương Tô đã dặn dò cho con dâu Cả nghe.
Triệu Vân Xuyên đứng bên cạnh nghe ngóng, càng lúc càng thấy không dám tin: "Cô gái kia đến đây để chữa bệnh cho Tiểu Kiệt thật sao?"
Bà Triệu nói: "Chuyện này chỉ mấy người chúng ta biết thôi, nhất định không được để người khác nghe thấy, cả cha con cũng không được, biết chưa hả?"
Triệu Vân Xuyên nói: "Ngày hôm qua Tiểu Kiệt mới uống nước bùa của bà cốt gì đó rồi nôn thốc nôn tháo..."
Bà Triệu nói: "Vị tiên cô này không giống vậy."
Triệu Vân Xuyên không nói.
Nhưng anh ta cũng không ôm quá nhiều hy vọng với cô gái trông giống như búp bê babie kia.
Còn ở trong phòng lúc này, ông cụ Triệu cũng hỏi quản gia: "Phú Sinh, quản gia, ông cụ đã hoàn toàn thả lòng, không có vẻ uy nghiêm, gia trưởng như trước mặt con dâu.
Ông quản gia cũng không dám có thái độ quá phận vì ông cụ Triệu thân thiết với mình, khoanh tay cung kính đứng cạnh mép giường nói: "Cô Khương hỏi tôi có quan hệ gì với cô Hoan Hoan, và ông chủ."
Ông cụ Triệu hơi cúi người xuống, nôn nóng hỏi: "Ông đáp thế nào?"
Ông quản gia cười nói: "Tôi nói tôi là người hầu của cô Hoan Hoan. Còn năm đó ông là người theo đuổi cô Hoan Hoan, là bạn tốt với cô Hoan Hoan."
"Sao ông lại như như vậy chứ!" Ông cụ Triệu bất mãn nói, lúc này ông ấy trông không già nua như tuổi tác của mình, mà giống như là người đàn ông trẻ tuổi luôn tìm mọi cách lấy lòng Khương Hoan: "Khi đó Khương Hoan đã đồng ý yêu đương với tôi, bà ấy chính là bạn gái của tôi, sao bây giờ trở thành tôi đơn phương theo đuổi bà ấy chứ?"
Ông quản gia chỉ cười mà không nói.
"Ông đó!" Ông cụ Triệu tức giận nói với ông ấy.
Qua một lát, ông cụ lại hỏi: "Ông nói xem rốt cuộc cô bé đó có phải là cháu gái của Hoan Hoan không? Tôi luôn cảm thấy cô gái đó chính là Khương Hoan, cho dù là chị em song sinh cũng không thể nào giống hệt nhau như vậy, có thể nói là giống như một khuôn đúc ra!" Ông cụ to gan suy đoán: "Ông nói xem có phải là cô ấy thấy giờ đây chúng ta đã già nua rồi, cho nên mới cố tình giả vờ không quen chúng ta hay không?" Ông cụ Triệu càng nghĩ càng cảm thấy rất khả thi, đây là chuyện mà Khương Hoan có thể làm ra!
Ông quản gia mỉm cười đầy bất lực, sau đó nói: "Vừa rồi tôi đưa cô ấy ra ngoài, trông cô ấy không giống như giả vờ, mà là không quen chúng ta thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận