Bà Cốt Khương Tô

Chương 376

Chương 376Chương 376
Đôi mắt Địch Cận Duật nhìn chằm chằm cô, trong mắt sự bình tĩnh mà anh cố lắm mới kìm nén được: "Không đâu."
Khương Tô hoảng hốt nhìn thấy khuôn mặt anh dần đỏ lên.
Sau đó nghe thấy anh khó khăn mà nói ra những lời dịu dàng: "Anh sẽ nhẹ thôi mà."
Kết quả cuối cùng là vết thương trên người Địch Cận Duật được Khương Tô vất vả chăm sóc lại chảy máu, bởi vì miệng vết thương rách ra chảy máu cho nên trên giường đâu đâu cũng toàn là máu, giống như hiện trường giết người.
Cuối cùng suýt nữa thì bị gọi cấp cứu nhập viện ngay trong đêm.
Cơ thể Địch Cận Duật đã không còn giống trước kia, tốc độ hồi phục của miệng vết thương đã chậm hơn người bình thường rất nhiều, cảm giác đau cũng đã giảm đi nhiều, đến cả lúc khâu miệng vết thương lại Địch Cận Duật cũng không cảm nhận được quá nhiều đau đớn.
Khương Tô thấy hơi dở khóc dở cười, cô sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô làm xong còn phải quỳ trước giường khâu lại miệng vết thương cho người khác.
Hiển nhiên Địch Cận Duật cảm thấy vô cùng mất mặt, từ đầu đến cuối anh đều dùng gối che mặt lại.
Khương Tô vừa khâu xong anh đã đuổi cô đi tắm rửa.
Sau đó bước xuống giường dọn dẹp mớ hỗn độn này.
Chờ đến khi Khương Tô tắm rửa xong đi ra ngoài, Địch Cận Duật đã dọn dẹp sạch sẽ mớ hỗn loạn trên giường, thay chăn nệm mới cứ như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Khương Tô xốc chăn lên rồi chui vào, sau đó bị Địch Cận Duật kéo vào trong lòng.
"Ôi này, tay anh..." Khương Tô sợ hãi kêu lên, cô sợ miệng vết thương trên tay anh lại rách ra.
Địch Cận Duật chột dạ xoa đầu cô, trong giọng nói của anh mang theo mấy phần xấu hổ và cẩn thận dò hỏi: "Có phải biểu hiện tối nay của anh không tốt đúng không?"
Dù đau nhưng anh vẫn thấy sung sướng, mới nếm được trái cấm, không ngờ nó sung sướng thoải mái đến vậy.
Rồi lo lắng Khương Tô có cảm nhận được sung sướng giống anh không, động tác của anh có quá thô bạo hay không? Anh còn nhớ vừa rồi Khương Tô cứ luôn miệng bảo anh chậm một chút, nhưng anh lại không thể nào chậm được...
Khương Tô xém thì phì cười, nhưng cô cố nhịn không nói gì.
Địch Cận Duật chỉ cho rằng Khương Tô cam chịu, anh im lặng một lúc, rồi giải thích cho bản thân: "Đây là lần đầu tiên của anh... Không đủ kinh nghiệm."
Cuối cùng Khương Tô mới bật cười thành tiếng, cười khanh khách nhìn Địch Cận Duật, không nói lời nào.
Địch Cận Duật nhìn cô với vẻ hơi nghỉ ngờ.
"Chú Địch." Khương Tô rướn người lại gần anh, hôn lên khóe môi anh: "Sao lúc trước em lại thấy anh đáng ghét nhỉ?"
Ngay từ đầu, cô thật sự rất ghét Địch Cận Duật, ngoại trừ khuôn mặt và dáng người ra quả thực anh chẳng có gì thu hút cô cả.
Nào ngờ rằng anh cũng có thể dịu dàng đến thế, nâng niu cô trong lòng bàn tay, vì cô mà không tiếc mạng sống.
Nhưng sự dịu dàng này chỉ có một mình cô được nhìn thấy.
Cực kỳ thỏa mãn dục vọng chiếm hữu của cô.
Dục vọng chiếm hữu của Khương Tô vô cùng mạnh mẽ, mà Địch Cận Duật lại có thể thỏa mãn dục vọng chiếm hữu ở mức cực kỳ cao của cô.
Ngoại trừ Ninh Hiểu, Địch Cận Duật không có bạn nữ khác giới nào.
Mà cho dù là Ninh Hiểu, Địch Cận Duật cũng sẽ không hề có hành vi vượt quá giới hạn bạn bè với cô ấy.
Về mặt khác, hành động và cách cư xử của Ninh Hiểu cũng rất bình thường, chưa bao giờ có hành động quá thân mật nào với Địch Cận Duật.
Với những người khác, Địch Cận Duật luôn có bộ dáng cách xa ngàn dặm, khiến ai muốn tiếp cận anh cũng phải chùn bước.
Địch Cận Duật hôn lên đôi môi của Khương Tô, bỗng dục vọng của anh dần được gợi lên, hơi thở dần trở nên nặng nề, ôm chặt Khương Tô vào lòng, đôi mắt sâu thăm thằm cố gắng kìm nén: "Ngủ."
Bàn tay Khương Tô ngo ngoe rục rịch lướt xuống dưới, nhưng bị Địch Cận Duật nắm chặt đè trước ngực.
"Đừng nhúc nhích." Giọng nói của Địch Cận Duật trầm khàn cố kìm nén: "Chờ vết thương của anh lành đã."
Khương Tô thật sự nằm yên. miệng vết thương cho Địch Cận Duật tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận