Bà Cốt Khương Tô

Chương 212

Chương 212Chương 212
Địch Cận Duật không trả lời bà ấy.
Khương Tô từ phía sau Địch Cận Duật thò đầu ra, nhìn Trương Tú Chỉ nói: "Bà nhận nhầm người rồi, tôi không phải Khương Hoan, Khương Hoan là bà nội của tôi."
Trương Tú Chỉ mắt nhìn chằm chằm Khương Tô, điên cuồng hét lên: "Sao có thể! Cô giống hệt con khốn đó! Cô đã làm cho tôi mù mắt, chân thì bị què! Cho dù cô có biến thành tro bụi thì tôi cũng sẽ nhận ra ngươi."
Tăng Hùng nói: "Sư nương, những người mà bà biết đều đã già rồi, còn cô ấy chưa đến hai mươi tuổi, cô ấy cũng đâu thuộc dạng trường sinh bất tử đâu?"
Khương Tô tỉnh tế nhướng mày một cái.
Trương Tú Chỉ cũng có chút kinh ngạc, bà rất chắc chắn, người phụ nữ trước mặt này giống hệt như Khương Hoan mà bà đã gặp hơn bốn mươi năm trước, cho dù là chiều cao, ngoại hình, thậm chí cả tuổi tác đều giống nhau. Khuôn mặt Khương Tô vừa nhìn đã thấy giống hệt Khương Hoan.
Nhưng cho dù Khương Hoan có chút bản lĩnh, nhưng cô ta cũng không phải yêu quái, sao có thể không già đi suốt mấy chục năm được?
"Cô nói cô không phải Khương Hoan, vậy ngươi là ai?" Trương Tú Chỉ hỏi, bà ấy không còn kích động như trước nữa, ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm Khương Tô, trên mặt không bỏ sót bất cứ thay đổi nào.
Khương Tô đã nói dối nhiều lần rồi, giờ cô đã hoàn toàn thờ ơ: "Tôi là cháu gái của bà ấy. Không phải tôi vừa nói Khương Hoan là bà nội của tôi sao?"
Trương Tú Chỉ nhìn chằm chằm nàng một hồi, cũng không nhìn thấy gì, bèn hỏi: "Vậy giờ Khương Hoan đang ở đâu?"
Khương Tô thản nhiên nói: "Bà ấy chết rồi."
Đồng tử của Trương Tú Chỉ giãn ra, biểu cảm gương mặt vặn vẹo dữ tợn: "Chết?! Chết khi nào? Làm sao mà chết?"
Tính từ lúc bà ấy gặp Khương Hoan, Khương Hoan khi đó chắc cũng bằng cháu gái mình, hơn bốn mươi tuổi, hoặc cùng lắm là sáu mươi tuổi, làm sao chết sớm vậy được?
Khương Tô không chớp mắt: "Bà ấy đã chết trước khi tôi được sinh ra. Tôi không biết bà ấy vì sao lại chết."
Trương Tú Chỉ vẻ mặt nửa vui nửa tiếc nuối: "Bà ta đã chết! Quả nhiên như thế nào!"
Nếu như Khương Hoan chết trước khi Khương Tô sinh ra, vậy lúc chết bà ấy chỉ mới bốn mươi tuổi, cuộc đời cũng được coi là ngắn ngủi.
Trương Tú Chỉ trong lòng vui mừng, nhưng vẫn còn có một chuyện khác khiến bà ấy quan tâm, bà nhìn chằm chằm Khương Tô, hỏi: "Vậy ông nội của cô là ai?"
Khương Tô phen này nghẹn họng.
Mọi người thường hỏi cô về Khương Hoan, nhưng đây là lần đầu tiên có người hỏi cô ông nội cô là ai.
"Ông nội tôi cũng đã mất khi tôi mới sinh ra." Khương Tô nói ngay: "Tôi chưa từng nhìn thấy họ, mẹ tôi cũng chưa từng nhắc đến họ với tôi."
Trương Tú Chi không chút kiêng ky việc Khương Tô có mặt tại hiện trường, nụ cười có chút điên cuồng kèm hận ý: "Quả báo... đúng là quả báo!"
Khương Tô lạnh lùng nhìn bà lão, trong lòng cười lạnh, cho dù không nhớ Trương Tú Chỉ đã từng có quan hệ gì với Khương Hoan, nhưng chỉ dựa vào sự oán hận của bà ấy cũng có thể biết được bà ấy không phải là người tốt.
Khương Tô chưa từng thích hành hạ người khác, nhưng trước đó cô đã khiến Trương Tú Chi mù mắt què chân, điều này cho thấy Trương Tú Chỉ đã chạm tới giới hạn của cô vào thời điểm đó.
Tuy không biết nguyên nhân tại sao nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Trương Tú Chi, trong lòng cô đã vô cùng chán ghét.
Khi Trương Tú Chỉ đang giằng co giữa hai trạng thái hạnh phúc và tiếc nuối, bà ấy chợt nhìn thấy ánh mắt của Khương Tô, trong lòng ớn lạnh.
Ánh mắt đầy khinh thường, ghê tởm, lạnh lùng đó... giống hệt như Khương Hoan.
Nó đưa bà ấy trở lại cái đêm hơn bốn mươi năm trước, bà ấy quỳ xuống đất, buông bỏ lòng kiêu hãnh của mình cầu xin Khương Hoan tha cho bà ấy, Khương Hoan đứng đó, trịch thượng nhìn bà ấy, ánh mắt cũng hiện lên vẻ khinh thường, chán ghét, lạnh lùng như vậy...
Khi đó Khương Hoan đã nói một câu mà bà ấy sẽ không bao giờ quên,
: "Đưa cô ta ra ngoài, chọc mù mắt, đánh gãy chân cô ta. Làm cho cô ta không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, chớ khiến tôi bẩn tay bẩn chân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận