Bà Cốt Khương Tô

Chương 354

Chương 354Chương 354
Mặc dù sức chiến đấu của Ngụy Tần vô cùng cưỡng hãn, nhưng dù sao cũng không bằng Địch Cận Duật đã được huấn luyện thực chiến.
Cuối cùng Địch Cận Duật cũng thắng hiểm, nhưng cũng không thoải mái.
Lúc này lại muốn chiến đấu cùng Chỉ U đanh phát cuồng, ngay cả đối với Địch Cận Duật mà nói thì cái này cũng không phải một trận chiến dễ dàng.
Ninh Hiểu cũng muốn đi lên hỗ trợ, mặc dù linh lực của cô ấy đang khôi phục, nhưng loại thuốc của Khương Tô nghiên cứu mà ông Tôn cho cô ấy cũng không phải loại thuốc sau khi uống sẽ kích thích đạt đến đỉnh cao ngay lập tức, dùng thuốc như vậy sau này sẽ cực kì tổn hại tới thân thể, loại thuốc này chủ yếu lấy tẩm bổ cơ thể làm mục đích, có thể khôi phục linh lực đã cạn kiệt trong thời gian ngắn nhưng cũng cần một khoảng thời gian nhất định.
Cho nên bây giờ Ninh Hiểu có gấp cũng vô dụng, nếu tùy tiện xông lên thì ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ nói chỉ đến hỗ trợ người ta, cô ấy có thể hợp tác với Địch Cận Duật lâu như vậy, cũng chứng minh cô ấy không phải đồng đội heo, ngược lại sẽ biết lúc nào nên tiến lúc nào nên lùi.
Ninh Hiểu căng thẳng nhìn tình hình chiến đấu giằng co bên kia.
Đúng vào lúc này, không gian ở trước mặt cô ấy đột nhiên vặn vẹo, lập tức nhìn thấy Ngụy Tần như bóng ma trống rỗng xuất hiện trước mặt. Trái tim Ninh Hiểu bỗng nhiên thắt lại, linh lực vừa mới khôi phục trong cơ thể bắt đầu dâng trào, cô ấy giơ tay lên, cảnh giác nhìn anh ta, trên trán túa ra mồ hôi lạnh...
Ngụy Tần đứng ở nơi đó không nhúc nhích, trên mặt hắn đều biến dạng, sắc mặt tái nhợt lạnh lẽo, trên người khắp nơi đều là máu me đầm đìa, có máu thuận theo cánh tay chảy xuống, tí tách nhỏ xuống đất.
Anh ta chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô ấy một cái, lại cúi đầu nhìn về phía Khương Tô, thấy trên người cô không có bất kì tổn thương gì lại thở phào.
Ông Tôn đề phòng nhìn chằm chằm anh ta.
Ngụy Tần lập tức hiểu tiền căn hậu quả, anh ta nhìn Khương Tô cười lạnh: "Khá lắm Khương Tô... Tôi thật sự xem thường cô."
Ninh Hiểu khẩn trương quan sát anh ta, mười phần linh lực của cô ấy mới khôi phục được hai phần, nhưng nếu như Ngụy Tần muốn ra tay với Nhưng mà sau khi Ngụy Tần nói xong câu đó, lại đột nhiên biến mất trong hư không, trái tim Ninh Hiểu thả lỏng, nhẹ nhàng thở phào, nhưng nhưng hơi này cô ấy vừa thở được một nửa, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, trái tim lại lần nữa thắt chặt, bỗng nhiên nhìn về phía Địch Cận Duật bên kia!
Quả nhiên chỉ thấy một giây sau Ngụy Tần đã xuất hiện sau lưng Địch Cận Duật đang chiến đấu với Chỉ U! Mà trong tay anh ta đang cầm một khẩu súng lục!
Họng súng nhắm ngay Địch Cận Duật!
Ninh Hiểu nghẹn ngào hét lên: "Đội trưởng Địch cẩn thận!"
Đồng thời linh lực trên tay cũng phóng ra, muốn thay Địch Cận Duật ngăn viên đạn này lại.
Nhưng mà khoảng cách xa như vậy, linh lực cô ấy khôi phục yếu ớt, làm sao đủ khả năng cản đạn?
Mặc dù vết thương trên người Chỉ U càng ngày càng nhiều, máu càng chảy càng nhiều, thế công bắt đầu cũng yếu bớt, nhưng Địch Cận Duật vẫn không dám thả lỏng hay phân tâm, lúc Ngụy Tần như bóng ma xuất hiện phía sau lưng anh cũng đã nhận ra, nhưng cũng không né tránh kịp nữa, anh chỉ kịp quay người sang một bên, một tiếng súng vang lên! Sau đó là âm thanh của một vật sắc nhọn đâm vào da thịt, viên đạn trúng vào cánh tay đang cầm đao của anh, lực va chạm cực lớn xuyên thẳng qua cánh tay, phun ra một dòng máu...
Địch Cận Duật kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng nhợt, mạnh mẽ đỡ lấy viên đạn này khiến tay phải đau nhức, đao đang nắm chặt trong tay cũng tuột ra, tay trái kịp thời chụp lấy, sau đó chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt bên tay phải, dùng sức chém về phía con mắt của Chỉ U!
Một đao kia tốc độ nhanh chóng, mơ hồ nghe thấy tiếng xé gió trong không khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận