Bà Cốt Khương Tô

Chương 382

Chương 382Chương 382
Anh ta khẽ lắc đầu.
Vừa rồi Khương Tô còn lén nháy mắt ra hiệu với anh, hiển nhiên cô đã có tính toán khác.
Vì thế Khương Tô đi vào trong cùng với Lâm Vân.
Còn những người khác vẫn đứng chờ bên ngoài, chỉ có quản gia đi theo vào trong.
"Để tôi xem thử có phải là cổ hay không đã." Lâm Vân nói.
Khương Tô chửi thầm trong lòng, quả nhiên là bộ dạng giả vờ diễn trò, cô chỉ cong môi, dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Lâm Vân nói với quản gia: "Xin nhờ ông cởi áo của ông cụ ra." Sau đó cô ta lấy một cái bình sứ nhỏ trong túi ra.
Quản gia liếc mắt nhìn Khương Tô một cái, thấy Khương Tô gật đầu thì mới đi lên mở nút áo cho ông cụ Triệu.
Huyết phù mà Khương Tô vẽ trên người ông cụ Triệu lúc trước đã biến mất sạch không còn dấu vết nào, không thể nhìn ra lúc nãy Khương Tô đã làm gì.
Lâm Vân móc một cái bình sứ nhỏ trong túi ra, sau đó đi tới gần mép giường, mở nút bình, nghiêng miệng bình xuống, ngón tay khẽ chạm nhẹ lên thân bình, một ít bột màu trắng rơi ra khỏi miệng bình rơi xuống bụng ông cụ Triệu.
"Phải chờ một lát nữa." Lâm Vân nói.
Khương Tô nhướng mày, nhìn bụng ông cụ Triệu.
Không lâu sau, trên bụng ông cụ Triệu đã xuất hiện một sợi dây nhỏ di chuyển qua lại dưới lớp da bụng.
"Có thấy không?" Lâm Vân nói: "Quả nhiên ông cụ Triệu đã trúng cổ."
Nếu như không phải Khương Tô đã biết bộ mặt thật của Lâm Vân thì chắc chắn cô tin cô ta vô tội thật.
Lúc này Lâm Vân cũng đang lén quan sát biểu cảm trên nét mặt Khương Tô và quản gia.
Nhưng mà nét mặt Khương Tô và quản gia đều có vẻ bình tĩnh không một gợn sóng, cứ như là không hề giật mình vậy.
Giọng điệu của Khương Tô cũng rất thờ ơ lạnh nhạt: "Vậy bây giờ phải làm gì tiếp?" "Phải cắt ngón tay cô trích ra chút máu mới được." Lâm Vân nói, nét mặt có hơi khó xử, đôi mắt che đậy sự thù hận ác ý.
Khương Tô không sảng khoái đồng ý mà chỉ cười như không cười nhìn Lâm Vân: "Vì sao phải dùng máu của tôi? Máu của cô không được sao?"
Lâm Vân nhìn Khương Tô, biểu cảm trên mặt như đã thấy rõ bí mật của Khương Tô, nói: "Không phải máu của cô khá là đặc biệt sao?"
Khương Tô nhướng mày.
Lâm Vân tiếp tục nói: "Tôi chỉ cần một chút máu của cô để ép cổ trùng trong người ông cụ ra. Loại cổ trùng này vô cùng lợi hại, càng kéo dài lâu sẽ khiến sức khỏe ông cụ càng ngày càng suy yếu."
Khương Tô làm bộ giả vờ giả vịt nói: "Vậy được. Tôi phải làm như thế nào?"
Ngược lại cô muốn xem thử rốt cuộc Lâm Vân muốn làm gì.
Lâm Vân nói: "Cắt ngón tay cô chảy máu, sau đó bôi chút máu của cô lên môi ông cụ."
Vì không dùng được dao cho nên Khương Tô lập tức cắn rách ngón tay, sau đó giả vờ bôi lên môi ông cụ Triệu.
Cô liếc mắt nhìn thấy Lâm Vân cũng đang nhìn chằm chằm vào ngón tay của cô.
Cô nhíu mày thật sâu, sau đó ngón tay chạm vào môi ông cụ Triệu, bôi máu của cô lên môi ông cụ, bỗng nhiên! Miệng vết thương trở nên đau đớn, cô bất ngờ rụt tay lại, nhướng mắt nhìn về phía Lâm Vân.
Còn lúc này Lâm Vân lại cười đến là rực rỡ: "Khương Tô! Cô cũng chỉ đến thế mà thôi!"
Ban đầu cô ta đã chuẩn bị sẵn rất nhiều phương án, ai ngờ Khương Tô đã sập ngay cái bẫy đầu tiên, cũng là cái đơn giản nhất.
Không biết là vì Khương Tô quá tự tin với bản thân, hay là do cô ta đã đánh giá cao Khương Tô.
Khương Tô nhướng mày: "Cô đã làm cái gì?"
"Ít nhiều gì thì cũng nhờ cô mà bây giờ cổ trùng trong người ông cụ đã bị rút ra." Lúc này, Lâm Vân đã không còn phải cố gắng che giấu ác ý trong nụ cười nữa rồi: "Cổ trùng bị hút ra đã thông qua miệng vết thương đi vào trong cơ thể của cô!"
Nhưng phản ứng của Khương Tô lại rất bình tĩnh và thờ ơ, thậm chí trong đó còn mang theo một chút châm chọc: "Cho nên cô chính là người đã hạ cổ trong người ông cụ Triệu?" Lâm Vân cười khẩy: "Cô nói xem? Khương Tô, tôi thật sự đã đánh giá cao cô, nếu biết ngay từ đầu thì tôi đã không chuẩn bị quá nhiều phương án như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận