Bà Cốt Khương Tô

Chương 169

Chương 169Chương 169
"Cô biết lúc cô chột dạ mắt sẽ chớp rất nhanh không?" Địch Cận Duật hỏi.
Khương Tô đôi mắt hướng về Địch Cận Duật nhanh chóng mấy chốc chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: " Tôi bình thường toàn chớp mắt như vậy." Nói xong lại nhanh chóng chớp mắt mấy cái.
" Cô muốn tôi giúp cô, vậy phải thành thật nói với tôi." Địch Cận Duật bình tĩnh nói, chẳng hề mềm lòng bị cô lay động.
Khương Tô do dự một chút, nhìn chằm chằm anh một một lúc, sau đó nói: " Nhưng tôi sợ sau khi tôi nói chú sẽ không tìm giúp tôi."
Địch Cận Duật thanh thản: " Nếu như cô nói rồi, sẽ có năm mươi phần trăm khả năng tôi sẽ giúp cô. Nếu cô không nói, vậy một trăm phần trăm tôi sẽ không giúp cô."
Khương Tô trước đây đều không biết Địch Cận Duật biết nói lời như vậy, nghĩ nghĩ cũng là, thế là kể một mạch ra hết.
" Hôm nay bà Trương gọi điện cho tôi, nói ông chủ Trương quá trớn, bà Trương trước đó là khách hàng của tôi, trước đây tôi đã giúp cô ấy tìm qua tiểu tam. Sau đó lần này ông chủ Trương vượt qua giới hạn rồi, bà ta liền thuê thám tử tư chụp ảnh tiểu tam kia, tôi vừa xem, liền nhận ra ở cái nhà hàng kia đã gặp qua hồ ly tỉnh này . Bà Trương hứa với tôi, chỉ cần tôi tìm ra cô ta, liền cho tôi mười nghìn tệ. Như vậy, tôi cần anh kiểm tra giúp tôi, tôi liền cho anh đang thiếu tôi một triệu tiền nợ giảm 50 nghìn tệ! là tiền thù lao một nửa của tôi, anh một tháng đều không kiếm được nhiều như vậy, tôi đối với anh có tốt không?" Khương Tô không chút chột dạ nào đem tiền thù lao của bà Trương cho cô giảm hết một nửa.
Địch Cận Duật sau khi nghe xong, mặt không đổi sắc: " Tôi còn không biết trừ ngoài việc cô bắt quỷ ra, còn làm ăn kiểu này."
Khương Tô nói: "Thế đạo khó khăn, kiếm một khoản chính là lời một khoản mà. Thế nào, chú giúp hay không giúp tôi?"
" Nói như vậy, hôm nay cô ra ngoài rồi?" Địch Cận Duật đột nhiên hỏi.
Khương Tô duỗi thẳng lưng: " Đương nhiên là không có, là bà Trương nói trong điện thoại, ảnh cũng là bà ấy gửi qua cho tôi. Không tin thì chú xem đi." Cô vừa nói vừa lấy điện thoại ra mở album ảnh cho Định Cận Duật xem ảnh cô đã chụp trước đó, cười với bộ dạng ngoan ngoãn: " Chú Địch, chú nói không cho tôi ra ngoài, tôi rất nghe lời."
Địch Cận Duật vẫn còn một chút không quen bộ dạng ngoan ngoãn Khi Khương Tô với con hồ ly kia đối chọi gay gắt, Địch Cận Duật liền ngồi xuống ở mé đối diện Khương Tô, đáng tiếc lúc đó trong mắt Khương Tô đều chỉ có Triệu Vân Xuyên, hoàn toàn không nhìn thấy anh.
Lúc đó anh liếc nhìn người phụ nữ kia, bởi vì đạo hạnh kém, anh liếc một cái liền nhìn thấu cô ta là hồ ly tỉnh, chỉ là lúc đó cô ta không làm gì, anh cũng lười đi quản việc không đâu, bây giờ nhìn thấy ảnh, cũng không giống người, đem điện thoại trả lại Khương Tô.
Khương Tô hai tay lay bên mép bàn, hai con mắt long lanh nhìn về phía anh tha thiết: " Thế nào?"
Địch Cận Duật hỏi: " Sau khi tìm thấy con hồ ly tinh này thì làm gì?"
Khương Tô nói: " Đấy không phải việc của tôi, tôi chỉ phụ trách tìm cô ta."
Câu dẫn đàn ông đã có vợ, dáng vẻ còn kiêu ngạo như vậy, chẳng qua bà Trương không biết cô ta là hồ ly tỉnh, nhiều nhất là gọi người đánh cô ta một trận, hoặc là lột sạch quần áo quay video đăng lên mạng, khiến cô ta tạo dựng ra tên thật tốt.
Địch Cận Duật nhàn nhạt nói: " Tôi quay về cục xem sao."
Khương Tô lập tức vui mừng: " Thật sao?"
"Đừng vui mừng quá sớm." Địch Cận Duật đem cơm hộp Khương Tô ăn xong một lần gấp lại bỏ vào túi nilon: " Còn chưa chắc có thể tìm được."
Khương Tô gắp một cái sủi cảo chiên bỏ vào trong miệng, cười híp mắt, chỉ cần Địch Cận Duật thật sự muốn tìm, không sợ tìm không thấy.
Hai trăm nghìn tệ kia của bà Trương, chắc chắn sẽ vào túi của cô.
Nói đến, cô vẫn thích nhất là làm ăn với bà Trương, bà Trương là người sảng khoái, giá tiền mở cũng không thấp, công việc cũng nhẹ nhàng, không có nguy hiểm gì, cũng không cần tốn thể lực, so với việc bắt ma trừ ta dễ dàng hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận