Bà Cốt Khương Tô

Chương 76

Chương 76Chương 76
Lúc này, sắc mặt của người phụ nữ trẻ tuổi bên kia lập tức biến sắc, làn khói trên hai cây nhang giống như bị một trận cuồng phong thổi đến, lập tức tắt ngúm! Khuôn mặt vốn hồng hào của người phụ nữ trở nên tái xanh sau đó lại đỏ lựng, chỉ thấy cô ta cau mày, giây tiếp theo, đột nhiên mở bừng mắt ra, trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi! Ngay sau đó đau đớn ôm chặt ngực, há to miệng phun ra một ngụm máu, lập tức hình thành một đóa hoa máu...
Ánh sáng trong đôi mắt cô ta lập tức biến mất, cơ thể vốn ngồi thằng ngay ngắn của người phụ nữ lập tức rũ xuống, đôi mắt nhắm nghiền lại, ngã gục xuống bên cạnh, không rõ sống chết.
Sau khi người phụ nữ kia ngã xuống, trong căn phòng ở gian nhà phía Tây, Khương Tô chậm rãi mở to mắt, trong đôi mắt u tối của cô in ảo ảnh của ngọn nến, rực rỡ lấp lánh———
Châu Văn Văn bất an đứng trước cửa.
Bỗng nhiên cánh cửa phòng được mở ra từ phía trong.
Cô ta vừa quay người lại đã đối mặt với đôi mắt âm u thần bí.
Trái tim cô ta bỗng giật thót, nét mặt mang theo mấy phần sợ hãi, thấp thỏm và trông mong: "Cô Khương..."
Đôi môi đỏ của Khương Tô cong lên, cô ngáp một cái, sau đó hít mũi rồi nói: "Tiền công tôi muốn nhận tiền mặt, chiều ngày mai mang đến nhà cho tôi."
Châu Văn Văn vẫn chưa hoàn hồn lại, sau đó vẻ mặt cô ta hiện lên vẻ bất ngờ và vui mừng, pha chút thấp thỏm nhìn Khương Tô: "Tiểu Kiệt thằng bé..."
Khương Tô buồn ngủ đến híp cả mắt: "Đừng đánh thức nó, ngày mai nó sẽ tự dậy."
Châu Văn Văn che ngực lại, không thể thốt nổi thành lời, đôi mắt lập tức ầng ậng nước mắt, cứ như là mừng đến bật khóc.
"Tôi đi trước." Khương Tô nói rồi ném cái khóa trường mệnh đã bị đốt đến biến dạng trong tay cho Châu Văn Văn: "Dọn dẹp đồ ở bên trong đi."
Châu Văn Văn vội vàng nhận lấy rồi nói: "Tôi tiễn ngài về." Cô ta không cầm lòng được mà xưng hô với cô đầy tôn kính.
"Đừng tiễn. Tôi tự biết đường." Khương Tô xua tay, không quên nhắc nhở: "Nhớ là mang tiền đến, đúng rồi, cô chuyển lời với bà Triệu, nếu được thì tôi không cần trang sức. cho tôi hiên kim hết đị" Châu Văn Văn hơi sửng sốt, ngay sau đó nói: "Được, tôi sẽ chuyển lời. Ngài yên tâm."
Sau đó cô ta vẫn tiễn Khương Tô ra khỏi sân nhà, rồi sau đó cẩn thận nhìn theo bóng dáng Khương Tô đến khi cô dần chìm vào màn đêm tối tăm.
Châu Văn Văn lập tức chạy về phòng, bên trong ngập ngụa mùi khói, chậu than vẫn còn đang bốc khói, cô ta vờ như không thấy, đi thằng đến mép giường, phát hiện vệt máu trên trán Tiểu Kiệt đã biến mất, sắc mặt vốn tái nhợt giờ đã trở nên hồng hào hơn, hơi thở cũng dần trở nên đều.
Cô ta cúi người xuống, xoa nhẹ lên khuôn mặt be bé trắng nõn nà của Tiểu Kiệt.
Hàng lông mi dài của cậu bé khẽ run hai cái, sau đó hình ảnh cậu bé dần dần mở mắt hiện lên trong đôi mắt mừng đến mức bật khóc của cô ta, cậu bé khẽ chớp mắt, mê mang trong mắt dần tan đi, thay vào đó là đôi mắt trong veo: "... Mẹ?"
Khương Tô về đến nhà đến rửa mặt cũng lười, cô lập tức gục xuống giường ngủ say.
Ông Tôn không ngủ, cứ mãi chờ Khương Tô trở về. Thấy Khương Tô vừa về đã leo lên giường ngủ ngay, ông ấy đi pha một chậu nước ấm, bê vào trong phòng Khương Tô, sau đó giúp cô cởi áo ngoài, đắp chăn cẩn thận, rồi nhẹ nhàng dùng khăn lông ấm lau mặt cho cô, động tác lau mặt của ông ấy vô cùng cẩn thận cứ như đang lau chùi cho một món đồ vô giá, cẩn thẩn lau khô, sau đó lại lau tay cô, rồi lặng lẽ ngắm nhìn cô một lát, ông ấy cảm thấy chỉ cần như vậy thôi thì đã rất thỏa mãn rồi.
Mèo đen nằm bên cạnh Khương Tô, đôi mắt hai màu của nó u ám quan sát con người này, khẽ cười nhạo trong lòng, yêu một yêu quái không già không chết, với mạng sống con người chỉ có vài chục năm ngắn ngủi mà nói thì chính là một nỗi bi kịch, ấy thế mà có vẻ ông ấy còn rất thích thú chìm đắm trong nỗi bị kịch này. Khiến nó không tài nào hiểu nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận